Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 37: Lên Đảo

Tiểu thuyết gốc · 1620 chữ

Hòn đảo không chỉ có cây cối và biển cả, mà còn là ngôi nhà của nhiều loài động vật hoang dã. Những chú chim biển bay lượn trên bầu trời, tiếng kêu ríu rít của chúng hòa cùng tiếng sóng biển. Trong rừng, có những con kỳ nhông và rùa biển thỉnh thoảng xuất hiện, khiến cảnh vật thêm phần sống động và đa dạng.

Các Ngư Nhân trên đảo sống một cuộc sống giản dị nhưng hạnh phúc.

Nhìn xem khung cảnh xung quanh, Côn đã đại khái đoán được tình huống trên đảo, sau khi ra khơi tìm kiếm những vùng đất mới, đã có một số bộ phận Ngư Nhân quyết định sinh sống tại hòn đảo này.

Khung cảnh trên đảo thật yên bình. Những hàng cây xanh mướt bao quanh bãi biển, tiếng sóng vỗ rì rào như lời ru của biển cả. Xa xa, núi non trùng điệp tạo nên một bức tranh thiên nhiên hùng vĩ.

Ngọc Vũ nhìn lên bầu trời, đôi mắt ánh lên niềm tin: "Đây là một nơi thật tuyệt vời. Thủy Tổ Thần chắc chắn đang dõi theo chúng ta"

Thủy Lang gật đầu, giọng nói trầm ngâm: "Đúng vậy. Thủy Tổ Thần sẽ luôn quan sát chúng ta, dõi theo mọi bước chân của chúng ta"

Cả nhóm di chuyển qua các gian hàng, trò chuyện với những Ngư Nhân khác, biết trên hòn đảo này nổi tiếng với một loại đá nam châm đặc biệt có thể xác định phương hướng, một vật phẩm quý giá cho các thủy thủ trên biển.

Trong những gian hàng nhộn nhịp trên hòn đảo nhỏ, Ngọc Vũ và Hải Phong dừng chân trước một gian hàng bán đá nam châm. Gian hàng này nổi bật với những viên đá màu đen, bề mặt mịn màng và có ánh sáng lấp lánh kỳ diệu.

Người bán hàng, một lão ngư nhân với mái tóc bạc phơ và đôi mắt sáng ngời, nở nụ cười thân thiện: "Xin chào, các ngươi có hứng thú với những viên đá nam châm này chứ?"

Hải Phong tò mò hỏi: "Chúng thực sự có thể xác định phương hướng sao?"

Lão ngư nhân gật đầu, giọng nói trầm ấm: "Đúng vậy, không chỉ là đá nam châm thông thường, chúng còn chứa đựng sự kỳ diệu của biển cả."

Hải Phong hào hứng hỏi một người bán hàng: "Loại đá này thực sự có thể xác định phương hướng sao?"

Người bán hàng gật đầu: "Đúng vậy, đây là đá nam châm. Nó sẽ luôn chỉ về phía Bắc. Rất hữu ích khi các ngươi bị mất phương hướng trên biển"

Lão ngư nhân cầm một viên đá lên, để lên lòng bàn tay. "Nhìn xem, viên đá này luôn chỉ về phía Bắc. Dù ngươi có xoay chuyển thế nào, nó vẫn không thay đổi hướng"

Ngọc Vũ nhìn chăm chú, trong mắt ánh lên sự ngạc nhiên. "Làm sao mà nó có thể làm được điều đó?"

Lão ngư nhân mỉm cười, giải thích: "Loại đá này được lấy từ lòng biển sâu, nơi mà từ trường của thế giới mạnh mẽ nhất. Nhưng điều đặc biệt hơn là chúng được người dân trên đảo chúng tôi thổi hồn, truyền vào đó lòng tin và khát vọng của Ngư Nhân"

Đoạn phía trước đám người tàu Ngư Tiên còn tin tưởng, nhưng khi nghe tới được người trên đảo thổi hồn vào, bọn hắn không khỏi nghi ngờ tính chân thật của câu chuyện.

Hải Phong cầm viên đá, cảm nhận sự mát lạnh và sức mạnh thần kỳ của nó. "Thật không thể tin được. Nó như có linh hồn vậy"

Ngọc Vũ nhẹ nhàng vuốt ve bề mặt mịn màng của viên đá, cảm nhận được sự kỳ diệu lan tỏa từ nó. "Viên đá này có thể giúp chúng ta vượt qua những cơn bão và tìm đường trong đêm tối"

Lão ngư nhân gật đầu: "Đúng vậy. Nó không chỉ là một công cụ xác định phương hướng, mà còn là biểu tượng của sự hy vọng và lòng kiên định"

Côn xem xét một viên đá, ánh mắt đầy tò mò: "Chúng tôi sẽ mua một cái”

“Nó có thể giúp ích rất nhiều trong những chuyến đi sắp tới" Côn nói với các thủy thủ.

Hòn đảo nhỏ nhưng nhộn nhịp, tiếng cười nói, trao đổi mua bán vang vọng khắp nơi. Mọi người trên tàu Ngư Tiên nhanh chóng hòa mình vào dòng người đông đúc, nghe ngóng những câu chuyện từ các Ngư Nhân khác.

Hải Phong, với tính cách hào sảng, nhanh chóng bắt chuyện với một ngư nhân già, người đang kể lại một câu chuyện kinh hoàng: "Nghe đồn rằng, có một con rùa khổng lồ đã nuốt chửng cả một con tàu lớn"

Ngọc Vũ nghe vậy, ánh mắt chăm chú: "Chuyện đó có thật không? Con rùa khổng lồ sao có thể nuốt chửng cả một con tàu?"

Ngư nhân già gật đầu, giọng nói run rẩy: "Đúng vậy, ta đã tận mắt chứng kiến. Con tàu ấy lớn hơn cả Ngư Tiên của các người, nhưng nó vẫn không thoát khỏi số phận bi thảm"

Ngư nhân già bắt đầu kể lại, giọng kể đầy sợ hãi và khắc khoải: "Chuyện xảy ra vào một đêm không trăng, biển lặng gió. Con tàu đang tiến vào vùng biển sâu, nơi mà từ lâu đã được coi là vùng biển nguy hiểm"

Ông ta dừng lại, ánh mắt xa xăm như nhớ lại những ký ức kinh hoàng. "Bất ngờ, từ dưới đáy biển, một cái bóng đen khổng lồ xuất hiện. Nó di chuyển nhanh như chớp, làm mặt nước phát nổ và rung chuyển cả con tàu"

Hải Phong há hốc miệng, không thể tin vào tai mình: "Thật kinh khủng. Làm sao mà các ngươi thoát được?"

Ngư nhân già lắc đầu, mắt đượm buồn: "Không ai thoát được. Con tàu bị nuốt chửng trong tích tắc, không một ai sống sót. Ta may mắn ở trên một thuyền nhỏ gần đó, chứng kiến tất cả mà không thể làm gì"

Ngư nhân già nhìn các thủy thủ với ánh mắt đồng cảm: "Hãy cẩn thận, vùng biển này đầy rẫy những nguy hiểm mà các người không thể tưởng tượng được”

Ngọc Vũ nắm chặt viên đá nam châm trong tay, cảm nhận sự mát lạnh và kỳ diệu của nó: "Chúng ta sẽ làm mọi thứ có thể để bảo vệ nhau và hoàn thành chuyến hành trình này"

Hải Phong vỗ vai Ngọc Vũ, cười to: "Chúng ta sẽ trở về, và ta sẽ mở quán mực nướng. Cả đoàn sẽ cùng nhau ăn mừng chiến thắng"

Côn, dù lo lắng nhưng không muốn để lộ sự sợ hãi, nghiến răng: "Chúng ta sẽ trở về”

Khi đã bổ sung đầy đủ lương thực và thức uống cho chuyến đi tiếp theo, các Ngư Nhân tàu Ngư Tiên rời đảo, tiến về hành trình phía trước.

Trên boong tàu, Ngọc Vũ dùng viên đá để xác định phương hướng, dẫn dắt con tàu tiếp tục hành trình. Ánh sáng của viên đá lấp lánh.

Hải Phong, với nụ cười rạng rỡ, nhìn viên đá và nói: "Với viên đá này, chúng ta sẽ không bao giờ mất phương hướng. Chúng ta sẽ luôn biết mình đang đi về đâu"

Ngọc Vũ gật đầu, ánh mắt đầy quyết tâm: "Chúng ta sẽ vượt qua mọi khó khăn và tìm thấy tân lục địa. Viên đá này sẽ là ngọn đèn dẫn đường cho chúng ta"

Sau vài ngày lênh đênh trên biển, họ bắt đầu đi vào một vùng biển đầy xác những con tàu nổi. Khung cảnh trước mắt thảm liệt. Những chiếc thuyền bị phá hủy, gãy đôi hoặc lật úp, trôi dạt vô định trên mặt nước. Mảnh vụn gỗ, dây thừng rách, và những mảnh vỡ kim loại nổi lềnh bềnh khắp nơi, tạo nên một bức tranh bi thảm của sự tàn phá.

Mặt nước đen ngòm, bốc lên mùi tanh của xác cá và những vật liệu đang phân hủy. Bầu trời u ám, mây đen vần vũ, như thể phản ánh sự thê lương của vùng biển này. Tiếng sóng vỗ mạnh vào những mảnh vỡ, tạo nên những âm thanh đìu hiu và lạnh lẽo.

Trên boong tàu Ngư Tiên, các thuyền viên nhìn cảnh tượng trước mắt mà lòng trĩu nặng.

Ngọc Vũ, người luôn lạc quan, lần đầu tiên cảm thấy sự bất an và lo lắng. Hắn nhắm mắt lại, cầu nguyện cho thần linh bảo vệ họ qua khỏi vùng biển đầy nguy hiểm này.

Thuỷ Lang, với kinh nghiệm nhiều năm trên biển, giữ vẻ bình tĩnh nhưng ánh mắt luôn chăm chú theo dõi xung quanh, sẵn sàng đối phó với bất kỳ tình huống nào.

Hải Phong, với tính cách hào sảng, cố gắng giữ tinh thần mọi người bằng những câu chuyện vui và tiếng cười to, nhưng đôi lúc hắn cũng không giấu được sự lo lắng.

"Thật không ngờ có một vùng biển như thế này, bọn họ rốt cuộc đã gặp chuyện kinh khủng gì?" Ngọc Vũ nói, giọng run run. "Những con tàu này... Chúng đã từng là hy vọng của nhiều người"

Hải Phong đặt tay lên vai Ngọc Vũ, động viên: "Đừng lo lắng quá. Chúng ta có thần linh bảo vệ mà"

Thuỷ Lang chen vào: "Hãy cẩn thận. Chúng ta không biết điều gì đã xảy ra ở đây. Có thể vẫn còn nguy hiểm rình rập"

Bạn đang đọc Ta Tại Sáng Tạo Chủng Tộc sáng tác bởi vinhtrinh17200
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi vinhtrinh17200
Thời gian
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.