Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 36: Vô Định

Tiểu thuyết gốc · 1549 chữ

Bầu trời xanh thẳm không một gợn mây, ánh mặt trời chói chang chiếu rọi xuống mặt biển, làm nước biển sáng lấp lánh như hàng ngàn viên kim cương. Những cánh buồm trắng của con tàu Ngư Tiên no gió, căng tràn trong ánh nắng.

Từng làn gió biển thổi qua, mang theo hơi mặn của muối biển và hương thơm của biển cả. Con tàu trôi dạt vô định giữa đại dương mênh mông, không còn dấu hiệu nào của đất liền, chỉ có những con sóng nhẹ nhàng vỗ vào mạn thuyền.

Hải Phong đứng trước mũi tàu, đôi mắt nheo lại vì ánh mặt trời chói chang. Gió biển thổi tung tóc hắn, làm những sợi tóc màu xanh lam mềm mại bay phấp phới. Đôi mắt hắn nhìn xa xăm, trong lòng nặng trĩu lo lắng và không chắc chắn.

Hải Phong giọng nói trầm ngâm, lo lắng: “Chúng ta đã thoát khỏi cơn bão, nhưng cũng vì cơn bão làm hành trình lệch khỏi quỹ đạo ban đầu, bây giờ không biết đang ở đâu. Biển cả mênh mông, không có gì để làm dấu"

Ngọc Vũ đứng bên cạnh, ánh mắt nhìn lên bầu trời trong xanh. Hắn là người có khả năng đọc sao và định hướng, nhưng vào ban ngày, khi mặt trời ở đỉnh đầu, việc đó trở nên khó khăn hơn nhiều.

Ngọc Vũ ánh mắt nghiêm nghị, nhưng giọng nói cố gắng trấn an mọi người: "Mặt trời ở đỉnh đầu, không thể định hướng bằng mặt trời. Chúng ta cần tìm sao để định vị, nhưng điều đó chỉ có thể làm vào ban đêm"

Côn đứng sau lưng hai người, khuôn mặt hiện rõ vẻ kiên định. Hắn không bao giờ để lộ sự lo lắng trước mặt thủy thủ đoàn. Bởi vì kiêu ngạo, hắn luôn cố gắng tỏ ra mạnh mẽ.

"Đợi đến đêm, khi sao xuất hiện, chúng ta sẽ nhờ Ngọc Vũ tìm phương hướng. Bây giờ, mọi người hãy bình tĩnh và chuẩn bị sẵn sàng cho đêm nay"

Côn giọng nói quyết đoán.

Cảm xúc là một thứ có thể lan truyền, nhờ Côn, đám thủy thủ bình tĩnh đôi phần.

Lúc này, Thủy Lang từ dưới boong tàu bước lên, mang theo chai nước và một cái bản đồ cũ kỹ. Ông là một người thủy thủ giàu kinh nghiệm, luôn biết cách giữ bình tĩnh trong mọi tình huống.

Thủy Lang nhẹ nhàng nói: "Chúng ta có thể sử dụng bản đồ này để đoán được phần nào vị trí hiện tại. Nhưng cần phải kết hợp với việc quan sát sao trời để có thể định vị chính xác"

Cuối cùng thời khắc đám thủy thủ hồi hợp chờ đợi cũng đến.

Mặt trời dần lặn, những tia nắng cuối cùng biến mất, nhường chỗ cho bầu trời đêm đầy sao. Không khí trên tàu trở nên tĩnh lặng hơn, chỉ còn nghe thấy tiếng sóng vỗ nhẹ vào thân tàu và tiếng gió rì rào.

Ngọc Vũ ngồi trên boong tàu, đôi mắt chăm chú nhìn lên bầu trời đêm. Hắn đang tìm kiếm những ngôi sao sáng nhất để đối chiếu với bản đồ sao trong tay.

Ngọc Vũ nói thầm, tự nhủ: "Phải tìm ra phương hướng chính xác. Mọi người đều trông cậy vào mình"

Hải Phong và Thủy Lang đứng gần đó, theo dõi từng động tác của Ngọc Vũ. Ánh mắt họ đầy hi vọng, nhưng cũng không giấu được sự lo lắng.

Hải Phong giọng nói trầm ngâm, hỏi: "Ngươi có thấy gì không, Ngọc Vũ? Chúng ta đã đi quá xa rồi"

Ngọc Vũ cười nhẹ, ánh mắt vẫn không rời bầu trời: "Yên tâm, ta tìm thấy Bắc Đẩu Tinh và Nam Thập Tự Tinh rồi. Chúng ta đang ở khoảng giữa của hai ngôi sao đó, chúng ta cần đi về hướng đông bắc để tìm đất liền"

Côn đến gần, ánh mắt hắn sáng lên khi nghe thấy lời Ngọc Vũ. Hắn đặt tay lên vai Ngọc Vũ, giọng nói đầy vui mừng.

Côn hào hứng: "Tốt lắm, Ngọc Vũ. Ngươi đã cứu chúng ta một lần nữa. Mọi người, chuẩn bị! Chúng ta sẽ đi về hướng đông bắc"

Con tàu Ngư Tiên chầm chậm thay đổi hướng, những cánh buồm căng gió, lướt nhẹ nhàng trên mặt nước. Không khí trên tàu bắt đầu tràn đầy niềm tin và hy vọng. Các thủy thủ trên tàu cảm thấy hy vọng dâng trào, niềm tin vào Ngọc Vũ càng lớn.

Thủy Lang đặt tay lên vai Ngọc Vũ, giọng nói đầy cảm kích: "Ngươi giỏi lắm, Ngọc Vũ. Chúng ta tin tưởng ngươi"

Ngọc Vũ mỉm cười, cất đi bản đồ sao: "Chỉ cần có niềm tin và kiên nhẫn, chúng ta sẽ tìm thấy đất liền"

Trên người hắn tỏa ra tự tin.

Buổi sáng hôm sau, khi mặt trời bắt đầu ló dạng, từ xa xa, một dải đất mờ ảo hiện ra trên đường chân trời. Những tiếng reo hò vui mừng vang lên khắp con tàu.

Thủy Lang nở nụ cười, giọng nói tràn đầy niềm vui: "Chúng ta đã làm được! Chúng ta đã tìm thấy đất liền!"

Hải Phong hào hứng: "Tất cả nhờ vào Ngọc Vũ. Ngươi đã cứu chúng ta, Ngọc Vũ"

Con tàu Ngư Tiên tiến gần vào bờ, những người trên tàu cảm thấy nhẹ nhõm. Hình dáng hòn đảo trước mặt lộ ra.

Hòn đảo nhỏ nổi bật giữa đại dương xanh thẳm, như một viên ngọc quý lấp lánh dưới ánh nắng mặt trời. Những hàng cọ xanh mướt xào xạc trong gió biển, tán lá nghiêng mình che chở cho những ngôi nhà gỗ nhỏ xinh xắn nằm rải rác dọc theo bờ biển.

Bãi biển của hòn đảo trải dài với cát trắng mịn màng, nước biển trong xanh thấy đáy. Những con sóng nhỏ lăn tăn vỗ vào bờ, để lại những vệt bọt trắng xóa.

Đó là một hòn đảo nhỏ, xung quanh đã có những chiếc thuyền lớn nhỏ đậu san sát nhau, dây buộc chắc chắn vào những cọc gỗ mòn nhẵn.

Ngọc Vũ nhìn xa xăm, đôi mắt sáng lên: "Nhìn kìa, đã có rất nhiều thuyền của Ngư Nhân khác đậu trên bãi biển. Có lẽ chúng ta không phải những người đầu tiên đến đây"

“Chúng ta không phải người đầu tiên” Hải Phong tính cách hào sảng, hô to.

Trong lòng bọn hắn không khỏi dâng lên cảm giác mất mát, như vậy là bọn hắn chưa phải người đầu tiên tìm ra tân lục địa.

“Không sao! Chúng ta sẽ tiếp tục tiến về phía trước tìm kiếm, nhất định sẽ tìm được vùng đất mới, đây chỉ là một hòn đảo nhỏ mà thôi”

Côn lên tiếng.

Đúng vậy, chúng ta sẽ là người đầu tiên tìm ra vùng đất mới.

Đám thủy thủ được tiếp thêm sĩ khí.

Côn cảm nhận mùi gió biển, ra hiệu cho mọi người chuẩn bị xuống tàu.

"Hãy cẩn thận một chút. Chúng ta không biết điều gì đang chờ đợi mình trên hòn đảo này"

Thuyền dừng lại gần bãi biển, các thủy thủ lần lượt bước xuống.

Hải Phong, với tính cách hào sảng, là người đầu tiên nhảy lên bãi cát, đôi chân trần cảm nhận được sự mát lạnh của nước biển.

"Tuyệt vời thật! Cuối cùng cũng đặt chân lên đất liền!"

Trên đảo, các Ngư nhân đã dựng lên nhiều lều trại, buôn bán tấp nập. Những gian hàng nhỏ bán đủ loại hàng hóa, từ thực phẩm đến các dụng cụ đánh cá. Khung cảnh nhộn nhịp và tràn đầy sức sống, tiếng cười nói rộn rã khắp nơi.

Một người đàn ông trung niên, dáng người vạm vỡ, tiến tới chào đón đoàn thủy thủ của Ngư Tiên. "Chào mọi người, mọi người có lẽ là vừa đặt chân đến đảo?"

Côn lịch sự đáp: "Đây là lần đầu tiên chúng tôi đến đây"

Người đàn ông cười, gật đầu: "Tên ta là Hải Minh, cũng là một Ngư Nhân muốn thám hiểm đại dương như mọi người. Chào mừng đến hòn đảo này. Mọi người cần gì, cứ hỏi ta"

Đối với Ngư Nhân nhiệt tình này, đám thủy thủ tàu Ngư Tiên rối rít cảm ơn.

Trên đảo có những ngôi nhà gỗ đơn sơ nhưng ấm cúng. Những con đường nhỏ lát đá uốn lượn giữa những hàng hoa đủ màu sắc, tạo nên một khung cảnh bình yên và thơ mộng.

Trẻ em chạy nhảy vui đùa, tiếng cười giòn tan trong không khí. Những người phụ nữ Ngư Nhân ngồi trước cửa nhà, tay thoăn thoắt đan lưới hoặc vá buồm, ánh mắt chăm chú nhưng đầy hiền hòa.

Phía cuối hòn đảo là một khu rừng dừa rậm rạp, nơi những cây dừa cao vút vươn mình lên trời xanh. Những quả dừa to tròn lấp ló giữa tán lá, gợi lên hình ảnh của những kho báu tự nhiên.

Tiếng gió thổi qua rừng dừa, làm tán lá rung rinh và tạo nên những âm thanh rì rào êm dịu, như một bản nhạc của thiên nhiên.

Bạn đang đọc Ta Tại Sáng Tạo Chủng Tộc sáng tác bởi vinhtrinh17200
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi vinhtrinh17200
Thời gian
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.