Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 31: Vở Kịch Hoàn Hảo

Tiểu thuyết gốc · 1627 chữ

"Khi Megalodon gục ngã" Lãng tiếp tục: "Ta cảm thấy mình đã làm được điều gì đó vĩ đại, nhưng cũng không thể không cảm thấy nỗi mất mát. Những người đã mất không bao giờ trở lại. Sau trận chiến, ta ngồi trong Ngư Nhân Thần Điện, cầu nguyện với Thủy Tổ Thần mỗi đêm, hy vọng tìm được sự an ủi"

Nghe tới Thủy Tổ Thần, hai người Hải Tử và Tú đôi mắt dâng lên vô hạn thành kính.

Đó chính là vĩ đại thần linh, người sáng tạo vạn vật.

Hải Tử từ trong lời kể, hắn cảm nhận được nỗi cô đơn và sự quyết tâm của Lãng. Tú ngồi bên cạnh, đôi mắt long lanh, ngưỡng mộ người anh hùng trước mặt.

"Một đêm trước đó" Lãng nói tiếp: "Ngư Nhân Vương Sơ Đại tiến tới trò chuyện với ta. Ông ấy chia sẻ nỗi đau và sự mất mát của mình, nhưng cũng khích lệ ta không từ bỏ hy vọng. Ông ấy nói rằng ta đã làm điều đúng đắn và rằng ta cần phải tiếp tục chiến đấu vì tương lai của Triều Thần Quốc"

Hải Tử và Tú nhìn nhau, bên trong còn có sự xuất hiện của Ngư Nhân Vương Sơ Đại, đứa con đầu tiên của Thủy Tổ Thần, vị Vương giả của Ngư Nhân. Bọn hắn biết câu chuyện này ẩn chứa giá trị rất lớn.

"Cảm ơn ngài, Lãng đại nhân" Hải Tử nói, giọng đầy cảm động.

"Câu chuyện của ngài sẽ là nguồn cảm hứng lớn cho bọn ta. Ta sẽ viết vở kịch này với tất cả trái tim, để không ai quên đi những gì đã xảy ra, để mọi Ngư Nhân nhớ về chiến tích ngày hôm đó"

Tú cũng lên tiếng, giọng tràn đầy quyết tâm: "Hai người bọn ta sẽ làm tốt nhất có thể, để vở kịch này không chỉ là câu chuyện mà còn là lời nhắc nhở về sự kiên cường và hy vọng"

Lãng mỉm cười, cảm thấy niềm tin và hy vọng trong lời nói của Hải Tử và Tú. Hắn biết rằng những đứa trẻ này sẽ làm được điều phi thường.

Sau cuộc gặp gỡ cảm động với Lãng, Hải Tử và Tú trở về với một quyết tâm mãnh liệt. Lần này, bọn hắn quyết định sẽ sử dụng chính câu chuyện của bản thân và những lời kể chân thật từ Lãng để tạo nên vở kịch hoàn hảo nhất.

Hải Tử và Tú làm việc không ngừng nghỉ. Bọn hắn thức suốt đêm, viết lại từng chi tiết của cuộc chiến kinh hoàng với Megalodon, từng cảm xúc đau buồn và hy vọng mà Lãng đã chia sẻ.

Hải Tử trầm mặc, tập trung vào việc viết kịch bản, trong khi Tú hoạt bát, thổi hồn vào từng con rối và lời thoại.

"Chúng ta phải làm cho mọi người cảm nhận được nỗi đau và sự hy sinh" Hải Tử nói, đôi mắt lấp lánh đầy quyết tâm.

"Đúng vậy" Tú đáp: "Chúng ta phải truyền tải được cảm xúc chân thật nhất, để mọi người hiểu được những gì đã xảy ra"

Bọn hắn dùng tất cả số tài sản tích lũy dựng lên sân khấu của mình, chuẩn bị từng chi tiết cho buổi diễn.

Ngày biểu diễn cuối cùng cũng đến. Đám đông Ngư Nhân tụ tập, tò mò về vở kịch mới của Hải Tử và Tú. Không khí đầy hồi hộp và mong chờ.

Hải Tử bắt đầu vở kịch bằng cách kể lại câu chuyện đau thương của chính mình, đứa trẻ không cha mẹ, bị bỏ rơi và bị bỏng nặng, bị mọi người xa lánh vì vết sẹo xấu xí. Những con rối tái hiện lại cảnh tượng đau đớn, khiến cả khán giả phải nghẹn ngào.

“Hắn thật đáng thương a!”

“Tại sao bọn họ lại xua đuổi hắn? Thật không có lương tâm!”

Có người mắng mỏ, đồng thời cũng có người hổ thẹn với lương tâm.

Trong lòng bọn hắn vang lên một âm thanh.

Thật xin lỗi!

Tú lồng tiếng cho các nhân vật, giọng nói truyền cảm của hắn làm nổi bật từng cảm xúc.

"Chúng ta không thể để nỗi đau chi phối" Hải Tử nói qua giọng của một con rối, "Chúng ta phải mạnh mẽ, phải tiếp tục sống vì những người đã mất"

Tiếp theo, bọn hắn cho mọi Ngư Nhân thấy Lãng đã từng là một đứa trẻ cô đơn, hằng đêm cầu nguyện trước Thủy Tổ Thần, có Ngư Nhân Vương Sơ Đại ấm áp ở bên cạnh trò chuyện, sau đó bọn hắn tái hiện lại cuộc chiến của Lãng với Megalodon.

Những con rối được điều khiển một cách điêu luyện, tái hiện lại từng đợt sóng dữ dội và những cú đánh mạnh mẽ. Khán giả như sống lại những giây phút kinh hoàng đó, cảm nhận được nỗi đau và sự hy sinh của Lãng.

Khi con quái vật khổng lồ muốn nuốt chửng Lãng, đã có người không kìm được bật thốt.

“Mau tránh ra, đừng để nó nuốt chửng, chạy mau đi Lãng!”

Rất nhiều Ngư Nhân nắm chặt bàn tay, bọn hắn dường như chìm vào cảm xúc ngày hôm đó.

Sau tất cả, Lãng ngồi trong Ngư Nhân Thần Điện, cầu nguyện với Thủy Tổ Thần, cầu nguyện Thần dẫn lối các linh hồn Ngư Nhân mất mạng. Cuối cùng vở kịch kết thúc bằng khung cảnh lớn lên của Hải Tử và Tú, hai đứa trẻ đã mất cha mẹ, bọn hắn từ những đứa trẻ buồn bã đã nở nụ cười.

Trao cho nhau viên kẹo đường nhỏ nhắn và con rối gỗ thô sơ.

Hải Tử và Tú đã tạo nên một màn kết đầy xúc động, khiến cả khán giả không ai kìm được nước mắt.

Rầm!

Tất cả Ngư Nhân đồng loạt đứng lên, tiếng vỗ tay của bọn hắn như tiếng sấm.

"Cảm ơn các ngươi" Một ngư nhân lớn tuổi nói, mắt đẫm lệ: "Các ngươi đã nhắc nhở chúng ta về sự dũng cảm của những Ngư Nhân"

"Đúng vậy" Một Ngư Nhân khác thêm vào: "Vở kịch của các ngươi thật sự rất cảm động. Các ngươi đã làm được điều tuyệt vời"

Hải Tử và Tú nhìn nhau, cảm nhận được sự hạnh phúc của đối phương. Bọn hắn biết rằng vở kịch này không chỉ là câu chuyện của riêng bọn hắn, mà còn là câu chuyện của cả Triều Thần Quốc, một câu chuyện về nỗi đau, sự hy sinh, hy vọng, và còn có ước nguyện mang hạnh phúc tới cho mọi người của hai đứa trẻ.

"Chúng ta đã làm được" Tú nói, nở nụ cười tươi rói.

"Đúng vậy" Hải Tử đáp, đôi mắt lấp lánh niềm vui: "Chúng ta đã tạo nên vở kịch hoàn hảo"

Khán giả vẫn đứng lại, không muốn rời xa. Tiếng vỗ tay vang lên khắp nơi, cảm ơn Hải Tử và Tú vì đã mang lại cho bọn hắn một cảm xúc không nguôi.

Vở kịch hoàn hảo của Hải Tử và Tú không chỉ mang lại niềm vui và hy vọng cho người dân Triều Thần Quốc, mà còn giúp Lãng giải quyết nhiều vấn đề quan trọng. Khi những lời kể chân thật và cảm động của bọn hắn lan tỏa, sự tôn trọng và ngưỡng mộ dành cho Lãng tăng lên đáng kể.

Lãng, vốn dĩ đã là một anh hùng trong mắt nhiều người, nhưng sau vở kịch, hình ảnh của hắn trở nên cao quý và đáng kính hơn bao giờ hết. Người dân Triều Thần Quốc không chỉ nhìn thấy Lãng như một chiến binh dũng mãnh, mà còn như một người biết hy sinh, chịu đựng nỗi đau và mang lại hy vọng cho tương lai.

"Cảm ơn ngài, Lãng" Một ngư nhân già cả nói, nắm chặt tay hắn.

"Ngài đã chiến đấu vì chúng tôi, và giờ chúng tôi hiểu được nỗi đau của ngài. Chúng tôi sẽ luôn ủng hộ ngài"

Lãng mỉm cười, cảm thấy lòng mình nhẹ nhõm. Hắn biết rằng nhờ có vở kịch của Hải Tử và Tú, người dân đã hiểu và đồng cảm với hắn nhiều hơn.

Đến cuối buổi biểu diễn.

"Hải Tử, Tú, các ngươi đã làm nên điều phi thường" Lãng nói: "Vở kịch của các ngươi không chỉ là một tác phẩm nghệ thuật, mà còn là một lời nhắc nhở về hy vọng và sự kiên cường. Ta biết ơn các ngươi rất nhiều"

Hải Tử cúi đầu, đôi mắt lấp lánh niềm vui và sự ngại ngùng.

"Chúng tôi chỉ muốn kể lại câu chuyện của mình và của ngài" Hải Tử nói: "Nếu nó có thể giúp mọi người hiểu và cảm thông hơn, thì đó là điều tuyệt vời nhất"

Tú, đứng bên cạnh, nở một nụ cười rạng rỡ.

"Chúng ta đã làm được điều mà chúng ta luôn mong muốn, mang lại niềm vui và ý nghĩa cho mọi người" Tú nói: "Và nếu điều đó có thể giúp ngài, Lãng, thì bọn ta càng vui vẻ hơn"

Lãng đặt tay lên vai hai người, ánh mắt đầy cảm kích.

"Các ngươi đã giúp ta nhiều hơn các ngươi tưởng" Lãng khẳng định nói: “ Các ngươi là những Hí Kịch Gia xuất sắc nhất ta từng được chứng kiến”

Vở kịch hoàn hảo không chỉ mang lại niềm vui và cảm xúc cho người dân, mà còn tạo nên một làn sóng ủng hộ mạnh mẽ cho Lãng.

Nhưng đây không phải vở kịch hoàn hảo nhất.

Bạn đang đọc Ta Tại Sáng Tạo Chủng Tộc sáng tác bởi vinhtrinh17200
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi vinhtrinh17200
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.