Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 30: Tìm Gặp

Tiểu thuyết gốc · 1645 chữ

Tại cung điện, các nhà lãnh đạo của Triều Thần Quốc đang tổ chức một cuộc họp kín.

Sơ Đại, người đứng đầu, lắng nghe ý kiến của các cố vấn và các trưởng lão. Bản đồ của quốc gia trải rộng trên bàn, và những cuộc thảo luận về chiến lược quân sự và phát triển lãnh thổ đang diễn ra sôi nổi.

"Thưa Vương" Một trưởng lão nói: "Chúng ta cần một người có thể lãnh đạo quân đội và bảo vệ quốc gia. Một người không chỉ mạnh mẽ mà còn thông minh và biết cách đối nhân xử thế"

Sơ Đại gật đầu: "Ta đã suy nghĩ nhiều về điều này"

Hắn nói: "Lãng là một ứng cử viên sáng giá. Hắn đã chứng tỏ lòng dũng cảm và khả năng chiến đấu trước Megalodon. Nhưng chúng ta cần xem xét kỹ lưỡng trước khi đưa ra quyết định, liệu hắn có khả năng lãnh đạo quân đội và được người dân nể trọng?"

Một cố vấn khác lên tiếng.

"Nếu chúng ta chọn Lãng, hắn sẽ cần có sự hỗ trợ từ các Ngư Nhân khác. Điều này không chỉ là về sức mạnh cá nhân mà còn về việc tạo ra một đội ngũ mạnh mẽ và đoàn kết"

Sơ Đại đồng ý: "Đúng vậy. Chúng ta sẽ tổ chức một buổi gặp mặt để thảo luận thêm về việc này và lắng nghe ý kiến của Lãng"

Tin đồn về việc Lãng có thể trở thành tướng quân lan nhanh, và mọi người bắt đầu bàn tán khắp nơi. Từ các khu chợ đến các quán ăn, câu chuyện về Lãng và vị trí tướng quân trở thành chủ đề nóng hổi.

Hải Tử và Tú tiếp tục công việc của mình, nhưng trong lòng Hải Tử, một ngọn lửa nhỏ bắt đầu bùng cháy. Hắn muốn hiểu rõ hơn về con người mà mọi người ngưỡng mộ này.

Và có lẽ, bằng cách nào đó, cuộc gặp gỡ với Lãng có thể giúp hắn tìm thấy linh hồn còn thiếu cho những vở kịch của mình.

Những ngày tiếp theo, Hải Tử và Tú bắt đầu chuẩn bị cho một chuyến đi đặc biệt – một chuyến đi để tìm gặp Lãng, người có thể trở thành tướng quân của Triều Thần Quốc.

Trong tâm trí của Hải Tử, hành trình này không chỉ là để gặp một anh hùng, mà còn là để tìm kiếm sự thật, sự cảm thông và cảm xúc sâu sắc mà hắn cần để hoàn thiện những vở kịch của mình.

Nhưng để gặp được Lãng không phải là điều dễ dàng.

Hiện tại, Lãng có một địa vị rất cao trong xã hội Ngư Nhân, luôn được bao quanh bởi những Ngư Nhân tôn trọng và ngưỡng mộ.

Hải Tử, với nửa khuôn mặt bị phỏng và chiếc mặt nạ che đi vết sẹo, tuy rằng hiện tại đã là Hí Kịch Gia, có một ít danh tiếng, nhưng bao nhiêu đó, so với việc xin gặp mặt Lãng vẫn là một thách thức lớn.

Ngày đầu tiên, Hải Tử đến trước cổng nơi Lãng sinh sống. Người canh cửa nhìn hắn với ánh mắt nghi ngại.

"Ngươi muốn gặp Lãng đại nhân sao? Không dễ đâu" Người canh cửa tuy nhiên vẫn rất tử tế nói: "Nhưng nếu ngươi kiên nhẫn, có lẽ ngươi sẽ có cơ hội. Hãy đợi ở đây"

Hải Tử gật đầu, cảm thấy một niềm hy vọng nhỏ nhoi. Hắn quyết định đợi, dù biết rằng thời gian có thể kéo dài vô tận.

Ngày qua ngày, Hải Tử ngồi bên ngoài cổng, chịu đựng nắng nóng và mưa rào. Nỗi đau từ vết phỏng đã lâu trở nên nhức nhối hơn, nhưng hắn không rời đi. Từng giây, từng phút trôi qua, hắn vẫn giữ vững lòng kiên nhẫn.

Một buổi chiều, trời bỗng đổ cơn mưa lớn. Hải Tử co ro trong cái lạnh, đôi mắt nhìn về phía cổng với hy vọng mong manh. Đột nhiên, một chiếc ô che chắn trên đầu hắn. Hải Tử ngước lên và nhận ra Tú đang đứng bên cạnh, nụ cười xinh xắn trên môi.

Giống như lúc còn là những đứa trẻ, bọn hắn đã gặp nhau.

“Ăn kẹo không?” Tú cười nói, đưa tới một viên kẹo đường.

"Tại sao ngươi lại ở đây?" Hải Tử ngạc nhiên hỏi.

"Tại sao ta không thể ở đây?" Tú trả lời, giọng nói dịu dàng: "Ta không thể để ngươi một mình trong tình cảnh này. Ngươi đã đợi quá lâu rồi"

Hải Tử cảm thấy lòng mình ấm áp. Sự hiện diện của Tú, người bạn luôn bên cạnh và chia sẻ mọi niềm vui, nỗi buồn, làm cho hắn cảm thấy mạnh mẽ hơn. Tú nở nụ cười rạng rỡ, đôi mắt sáng ngời dưới màn mưa.

"Chúng ta sẽ cùng nhau đợi" Tú nói: "Dù có khó khăn thế nào, ta sẽ luôn ở bên ngươi"

Hải Tử nhìn Tú, đôi mắt ánh lên niềm biết ơn sâu sắc. Hai người bạn đứng dưới cơn mưa, chờ đợi cơ hội gặp được Lãng, với hy vọng rằng cuộc gặp gỡ này sẽ giúp Hải Tử tìm thấy linh hồn còn thiếu cho vở kịch của mình.

....

Trời chiều dần buông, ánh nắng vàng óng ánh chiếu rọi khắp Triều Thần Quốc.

Lãng, Ngư Nhân được mọi người kính trọng, trở về từ buổi họp với Sơ Đại và các bậc trưởng lão.

Đoàn người tản đi, chỉ còn lại hắn với nỗi suy tư về chức vị tướng quân mới được bàn thảo.

Khi bước vào cổng nhà, Lãng dừng lại, đôi mắt sắc bén của hắn ngay lập tức nhận ra thân phận hai thiếu niên đang đứng lặng ngoài cổng.

Vài năm trước, Lãng tình cờ xem một vở kịch nhỏ bên ngoài quảng trường các Ngư Nhân.

Đó là hai đứa trẻ dùng những con rối nhỏ, vụng về kể về câu chuyện của chúng, nó đã từng khiến hắn xúc động.

Lãng vẫn luôn trong âm thầm quan sát hai đứa trẻ, sau vài năm bọn nó đã trưởng thành, thành những thiếu niên.

Đứa trẻ với vết phỏng nửa bên mặt, luôn bị mọi người xa lánh, đã trở thành Hí Kịch Gia, một người biểu diễn rối mang mặt nạ bí ẩn.

Còn có đứa trẻ lồng tiếng cho những con rối nhỏ, đã trở thành một thiếu niên vô cùng xinh đẹp.

Hải Tử với chiếc mặt nạ che nửa khuôn mặt, đôi mắt u buồn nhưng kiên định, cùng với Tú hoạt bát, nở nụ cười xinh xắn che mưa cho bạn mình. Lãng bước tới, giọng nói ấm áp cất lên:

"Các ngươi sao lại đứng đây? Có chuyện gì muốn gặp ta à?"

Tú nhanh nhẹn đáp lại, giọng nói vang vọng:

"Vâng, thưa Lãng đại nhân, chúng ta có chuyện muốn nhờ ngài. Chúng ta muốn kể về thân thế của mình và nhờ ngài giúp đỡ"

Lãng khẽ gật đầu:

"Vào nhà đi, chúng ta sẽ nói chuyện"

Bên trong căn nhà ấm cúng, Lãng mời Hải Tử và Tú ngồi xuống. Hải Tử không khỏi cảm thấy lòng mình nhẹ nhõm hơn khi được đối diện với Lãng, người hắn luôn ngưỡng mộ. Lãng nhìn vào đôi mắt của Hải Tử, cảm nhận được nỗi đau và quyết tâm rực cháy trong đó.

"Hải Tử, Tú, kể cho ta nghe chuyện của các ngươi" Lãng nói, giọng trầm ấm.

Hải Tử bắt đầu kể lại câu chuyện của mình, về người mẹ đã hóa điên và những tháng ngày đau khổ, về cách hắn và Tú đã vượt qua mọi khó khăn, từ những buổi biểu diễn con rối ban đầu vắng vẻ cho đến khi bọn hắn được biết đến nhiều hơn.

"Ta muốn nghe chính miệng ngài kể về cuộc chiến ngày đó" Hải Tử nói, ánh mắt rực sáng.

"Ta muốn viết nên vở kịch hoàn hảo nhất, vở kịch có linh hồn"

Lãng im lặng lắng nghe, cảm nhận được sự chân thành và quyết tâm của Hải Tử. Hắn nhớ lại ngày kinh hoàng đó, khi Megalodon xuất hiện và gây ra thảm họa, nhớ tới người phụ nữ hóa điên, người mẹ của Hải Tử.

Những ký ức đau buồn hiện về trong tâm trí Lãng, nhưng hắn biết rằng việc chia sẻ câu chuyện này sẽ giúp Hải Tử vượt qua nỗi ám ảnh.

"Được, ta sẽ kể cho các ngươi nghe" Lãng nói, giọng chắc nịch: "Nhưng hãy chuẩn bị tinh thần, vì đó là một câu chuyện đầy đau buồn và mất mát"

"Ngày đó," Lãng bắt đầu, "Meglodon xuất hiện như một cơn ác mộng khủng khiếp. Những đợt sóng dữ dội tấn công Triều Thần Quốc, gây ra sự hỗn loạn và hoang mang khắp nơi. Ta biết rằng phải đối mặt với nó, vì nếu không, mọi người sẽ sống trong lo sợ"

Lãng dừng lại, nhìn xa xăm như đang sống lại những ký ức kinh hoàng. Hải Tử và Tú im lặng, không dám thở mạnh, sợ làm gián đoạn dòng cảm xúc của hắn.

"Ta một mình bơi ra biển, đối mặt với Megalodon. Nó khổng lồ và đáng sợ, nhưng ta biết mình không còn lựa chọn nào khác. Ta phải chiến đấu vì mọi người"

Lãng kể về cuộc chiến ác liệt, những cú đánh mạnh mẽ của Megalodon và cách hắn phải né tránh, tấn công lại. Lãng sử dụng tất cả sức mạnh và kỹ năng của mình, bằng Vũ Điệu Của Biển Cả, không ngừng nghỉ cho đến khi cuối cùng, bằng một cú đâm chí mạng, hắn đã giết chết được con quái vật khổng lồ.

Bạn đang đọc Ta Tại Sáng Tạo Chủng Tộc sáng tác bởi vinhtrinh17200
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi vinhtrinh17200
Thời gian
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.