Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 32: Vở Kịch Hoàn Hảo Nhất

Tiểu thuyết gốc · 1524 chữ

Hí Kịch Gia, cái tên mà Hải Tử tự đặt cho mình khi bước vào thế giới nghệ thuật, đã trở nên nổi tiếng sau vở kịch hoàn hảo.

Khắp Triều Thần Quốc, không ai là không biết đến tài năng của hắn và những màn biểu diễn đầy cảm xúc của đoàn kịch nhỏ.

Hải Tử cảm nhận niềm hạnh phúc và sự công nhận từ mọi người, nhưng trong lòng vẫn có một góc khuất, một nỗi buồn chưa bao giờ nguôi.

Tất cả những thành công vang dội trên, chưa bao giờ là đủ đối với hắn.

Hải Tử quyết định trở về bên mộ của mẹ. Đứng trước ngôi mộ giản dị, hắn cảm thấy như đang trò chuyện với người đã sinh ra mình, người đã từng yêu thương và bảo vệ hắn. Tú đứng bên cạnh, lặng lẽ chờ đợi.

"Mẹ à, con đã trở về" Hải Tử bắt đầu, giọng nói run run: "Những năm qua, con đã trải qua biết bao khó khăn. Con bị mọi người xa lánh vì khuôn mặt này, nhưng con đã gặp Tú, người bạn đồng hành tuyệt vời, và Lãng, người anh hùng mà con luôn ngưỡng mộ"

Hắn kể về những ngày lang thang ngoài đường, những lần bị đánh đập, những buổi biểu diễn đầu tiên vắng vẻ và chán nản. Nhưng rồi, hắn cũng kể về thành công vang dội, về vở kịch hoàn hảo đã làm thay đổi cuộc đời mình.

Hắn nói rất nhiều, hắn muốn kể cho mẹ tất cả những gì hắn đã trải qua.

Tú đứng bên cạnh, luôn lặng lẽ lắng nghe. Khi Hải Tử ngừng nói, Tú bước tới, nhẹ nhàng đặt tay lên vai hắn.

"Hải Tử, ngươi đã làm rất tốt" Tú nói, giọng nói tràn đầy sự cảm kích: "Ngươi đã vượt qua mọi khó khăn, mang lại niềm vui và hy vọng cho mọi người"

Hải Tử cảm xúc chập chùng gật đầu.

“Hôm nay ta không mang những con rối tới kể chuyện, không biết mẹ có giận ta không?”

“Sẽ không, mẹ đã rất tự hào về ngươi rồi” Tú ôm chầm lấy hắn nói ra.

Cảm nhận thân thể của Tú mềm mại phía sau lưng mình, Hải Tử bỗng nhiên sững sờ.

Dường như trong giây phút ngắn ngủi này, hắn nhận ra điều gì đó.

“Hải Tử, có một điều ta cần nói với ngươi" Tú nói, giọng nói bỗng nhiên nghiêm túc: "Ngươi có biết tại sao ta luôn bên cạnh ngươi không? Bởi vì ta đã nhìn thấy sức mạnh và nghị lực ở ngươi, và vì ngươi là người duy nhất không bao giờ từ bỏ những hy vọng"

Hải Tử nhìn Tú, ánh mắt đầy ngạc nhiên.

"Tú, ngươi muốn nói gì?" Hải Tử hỏi.

Tú mỉm cười, nụ cười tươi tắn và đầy bí ẩn.

"Thực ra, ta không phải là một cậu bé" Tú nói, giọng nói trầm ấm.

"Ta là một thiếu nữ. Ta đã giả trang để có thể sống sót và bảo vệ mình trong thế giới đầy nguy hiểm này"

Hải Tử nhìn Tú, nhận ra sự thật trong ánh mắt nàng.

"Ngươi... ngươi là một thiếu nữ?" Hải Tử lắp bắp.

Tú gật đầu, nụ cười vẫn không tắt trên môi, khuôn mặt nàng dưới ánh nắng vô cùng xinh đẹp.

"Đúng vậy, và ta đã ở bên cạnh ngươi suốt thời gian qua, giúp đỡ và động viên ngươi, cùng nhau trưởng thành với ngươi mà ngươi hoàn toàn không nhận ra" Tú nói.

Ánh mắt lộ ra một tí trách cứ hắn, dường như muốn nói.

Thiếu nữ xinh đẹp như ta bên cạnh, làm sao ngươi không phát hiện ra đâu!

Hải Tử bỗng cảm thấy trong lòng dâng lên cảm giác vui mừng không sao tả xiết, hắn bước tới ghì chặt Tú vào lòng.

Bằng thân thể to lớn của mình bao bọc nàng, Tú ngước mắt nhìn vết sẹo xấu xí của hắn gần trong gang tấc.

Nàng nhún người trao một nụ hôn vào vết sẹo luôn luôn bỏng rát của hắn.

Vết sẹo luôn luôn bỏng rát như một vết thương bỗng nhiên đóng vảy, đã không còn gây đau đớn cho hắn.

Không còn đeo mặt nạ của Hí Kịch Gia, Hải Tử như một đứa trẻ, lộ ra nội tâm yếu đuối khóc lớn.

Nhưng không giống như trước, hắn chỉ có thể tự mình liếm láp vết thương, hiện tại, Tú bên cạnh vỗ về hắn.

Hải Tử cảm thấy lòng mình nhẹ nhõm hơn bao giờ hết. Hắn biết rằng, dù mẹ không còn, nhưng hắn vẫn có những người bạn đồng hành tuyệt vời. Hắn cúi đầu trước mộ mẹ, nở một nụ cười tràn đầy hy vọng.

"Mẹ à, con đã tìm thấy gia đình mới của mình" Hải Tử nói. "Con sẽ tiếp tục sống, tiếp tục chiến đấu và mang lại niềm vui cho mọi người. Con hứa với mẹ"

“Con cũng hứa với mẹ” Tú dịu dàng nói thêm.

Hải Tử nắm tay Tú, cả hai trong ánh mắt chất chứa tình cảm to lớn dành cho đối phương, cùng nhau mỉm cười.

Vở kịch hoàn hảo nhất hạ màn.

Hí Kịch Gia, đem cuộc đời của bản thân góp vào nội dung vở kịch.

Chỉ khi chính cuộc đời Hí Kịch Gia viên mãn, vở kịch mới chân chính đi tới phần cuối.

Đây luôn là vở kịch hoàn hảo nhất Hải Tử tìm kiếm.

Vở kịch về Megalodon, do Hải Tử và Tú dàn dựng, đã trở thành một biểu tượng đại chúng trong Triều Thần Quốc.

Mỗi khi màn biểu diễn bắt đầu, cả khán phòng đều chìm trong sự im lặng, đắm chìm trong câu chuyện đầy kịch tính và cảm xúc về cuộc chiến của Lãng và con quái vật khổng lồ. Sự kết hợp giữa tài năng múa rối của Hải Tử và giọng kể sống động của Tú đã tạo nên một vở kịch khiến mọi người không thể rời mắt.

Hình tượng Lãng, với lòng dũng cảm và sự kiên cường, đã trở thành nguồn cảm hứng cho rất nhiều người. Lãng không chỉ là một anh hùng trong vở kịch, mà còn trở thành một biểu tượng của hy vọng và sức mạnh. Người dân Triều Thần Quốc bắt đầu mơ về những câu chuyện truyền kỳ của riêng mình, những câu chuyện mà họ có thể tự hào kể lại cho con cháu sau này.

Trong số những người bị vở kịch ảnh hưởng mạnh mẽ, có một Ngư Nhân trẻ tên Côn. Côn từng là đối thủ của Lãng ở trường, và đã bị Lãng đánh bại trong một trận đấu quan trọng.

Dù thời gian đã trôi qua, nhưng nỗi hận và lòng đố kỵ vẫn âm ỉ trong lòng Côn. Nhìn thấy Lãng được tôn vinh và ngưỡng mộ, Côn cảm thấy mình bị lãng quên và bị lu mờ.

Một buổi chiều, Côn đến rạp kịch nơi Hải Tử và Tú biểu diễn. Hắn ngồi ở hàng ghế cuối, ánh mắt u ám và đầy toan tính. Khi màn biểu diễn bắt đầu, Côn không thể rời mắt khỏi sân khấu. Hắn bị cuốn hút bởi cách Hải Tử và Tú kể lại câu chuyện của Lãng, nhưng trong lòng lại dấy lên một cảm giác ghen tỵ.

Khi buổi diễn kết thúc, Côn chờ đợi mọi người ra về trước khi tiến đến gặp Hải Tử và Tú. Hắn bước tới với một vẻ mặt kiên định, ánh mắt rực lửa.

"Hí Kịch Gia, Tú" Côn gọi lớn. "Ta cần nói chuyện với các ngươi"

Hải Tử và Tú nhìn nhau, rồi quay lại nhìn Côn.

"Xin hỏi, ngươi có chuyện gì vậy?" Tú hỏi, giọng điệu thận trọng.

"Ta muốn các ngươi giúp ta kể lại câu chuyện của mình" Côn nói, giọng nói tràn đầy quyết tâm. "Ta cũng muốn có một câu chuyện truyền kỳ riêng, giống như Lãng"

"Người lạ mặt, nếu ngươi thực sự muốn kể lại câu chuyện của mình, chúng ta sẽ giúp ngươi" Hải Tử bình tĩnh nói: "Nhưng ngươi phải hiểu rằng, để có một câu chuyện truyền kỳ, ngươi phải vượt qua nhiều thử thách và khó khăn"

Tú gật đầu đồng ý.

"Đúng vậy, ngươi phải sẵn sàng đối mặt với những khó khăn và thử thách" Tú nói: "Nếu ngươi đã sẵn sàng, chúng ta sẽ cùng nhau tạo nên một câu chuyện truyền kỳ của riêng ngươi"

"Ta đã sẵn sàng" Côn nói, giọng nói tràn đầy quyết tâm: "Ta sẽ viết nên câu chuyện truyền kỳ của chính ta"

Côn đứng giữa đêm tối, ánh trăng lấp lánh trên mặt nước biển lặng.

Hắn tự hỏi từ đâu bắt đầu câu chuyện của mình. Đúng lúc đó, tin tức từ chính quyền bên trên được truyền tới: Triều Thần Quốc đang thực hiện chính sách mở rộng lãnh thổ, khuyến khích những người dũng cảm ra khơi tìm kiếm vùng đất mới.

Bạn đang đọc Ta Tại Sáng Tạo Chủng Tộc sáng tác bởi vinhtrinh17200
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi vinhtrinh17200
Thời gian
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.