Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 29: Tột Cùng Bi Kịch Chính Là Hí Kịch

Tiểu thuyết gốc · 1563 chữ

Vở kịch bắt đầu với một câu chuyện về một gia đình Ngư Nhân hạnh phúc, nhưng sớm phải đối mặt với bi kịch khi cha mẹ bị Megalodon tấn công và mất mạng.

Những con rối diễn tả sự hoảng loạn, nỗi đau và sự kiên cường của đứa trẻ còn lại, tìm cách sống sót và giữ vững hy vọng trong trái tim.

Hải Tử, ẩn sau chiếc mặt nạ, biểu diễn với tất cả tâm huyết và cảm xúc của mình. Những con rối dường như sống động hơn bao giờ hết, truyền tải từng giọt nước mắt, từng nụ cười và từng tiếng thở dài.

Tú, với tài năng lồng tiếng xuất sắc, đã làm cho các nhân vật trở nên thật hơn, giọng nói của hắn như thấm vào lòng khán giả.

"Cha mẹ ơi, con nhớ hai người nhiều lắm" Giọng rối vang lên, đầy đau buồn nhưng cũng kiên cường.

"Nhưng con sẽ không bao giờ từ bỏ. Con sẽ sống và làm cho hai người tự hào"

Khán giả ngồi im lặng, bị cuốn hút vào câu chuyện. Những giọt nước mắt bắt đầu rơi trên gương mặt của nhiều người. Họ không chỉ xem một vở kịch, mà còn cảm nhận được những nỗi đau và hy vọng, cuối cùng là niềm vui sau chiến thắng vĩ đại của chính mình qua từng nhân vật.

Khi vở kịch kết thúc, một sự im lặng trang nghiêm bao trùm khán đài. Rồi đột nhiên, tiếng vỗ tay nổ ra, vang dội khắp quảng trường.

Mọi người đứng dậy, vỗ tay không ngớt, cảm ơn Hải Tử và Tú vì đã mang đến một trải nghiệm xúc động và chân thực đến vậy.

Sau buổi diễn, nhiều người đến gặp Hải Tử và Tú, bày tỏ lòng ngưỡng mộ và biết ơn.

Họ kể rằng vở kịch đã giúp họ hiểu ra nhiều điều, rằng niềm vui không thể thiếu đi nỗi đau, và rằng hy vọng có thể được tìm thấy ngay cả trong những khoảnh khắc khó khăn nhất.

"Ngươi đã làm được điều tuyệt vời, Hí Kịch Gia" Một khán giả nói: "Ngươi đã chạm đến trái tim của chúng ta, làm cho chúng ta cảm nhận được ý nghĩa sinh mệnh một cách sâu sắc hơn. Cảm ơn ngươi"

Hải Tử nhận ra rằng.

Tột cùng của bi kịch chính là hí kịch.

Trong hí kịch tột cùng cũng chính là bi kịch.

Từ đó, đoàn kịch của Hải Tử và Tú trở nên nổi tiếng khắp Triều Thần Quốc. Các buổi diễn của bọn hắn luôn chật kín người xem, và mỗi vở kịch mới đều được mong chờ và đánh giá cao.

Hải Tử và Tú không chỉ trở thành những nghệ sĩ được tôn trọng, mà còn là những người mang lại hy vọng và niềm tin cho mọi người.

Những đêm diễn tiếp nối, ánh đèn sân khấu không bao giờ tắt, và câu chuyện về niềm vui, nỗi buồn, và hy vọng vẫn tiếp tục được kể.

Sau khi Hải Tử và Tú thêm yếu tố đau buồn vào các vở kịch của mình và gặt hái được thành công, danh tiếng của bọn hắn lan rộng khắp Triều Thần Quốc.

Những buổi biểu diễn của bọn hắn luôn thu hút đông đảo khán giả, và tài năng của cả hai đã trở thành đề tài bàn tán sôi nổi.

Một ngày nọ, khi buổi diễn vừa kết thúc, một nhóm Ngư Nhân nổi tiếng trong làng kịch đến gặp Tú. Đó là những người có tiếng tăm, sở hữu một đoàn kịch lớn với những buổi diễn quy mô. Họ đã nghe về tài năng xuất sắc của Tú và muốn mời hắn tham gia vào đoàn của mình.

"Chào Tú" Một trong những người dẫn đầu nhóm nói: "Chúng ta đã xem buổi diễn của ngươi và rất ấn tượng. Ngươi có muốn gia nhập đoàn kịch của chúng ta không? Chúng ta tin rằng tài năng của ngươi sẽ phát triển hơn nữa nếu ngươi đồng ý"

Đứng trước lời đề nghị đầy hấp dẫn, khi mà đối phương là đoàn kịch lớn nhất Triều Thần Quốc, bất kể là ai cũng mơ ước được tham gia.

Nhưng chính vì vậy cũng khiến trái tim Hải Tử trật nhịp, hắn dường như nín thở chờ Tú trả lời.

Tú nhìn Hải Tử, người bạn đồng hành đã cùng hắn trải qua bao khó khăn và thử thách.

Hải Tử đứng đó, im lặng, đôi mắt u buồn phía sau chiếc mặt nạ nhìn về phía Tú.

"Nhưng còn Hải Tử?" Tú hỏi, ánh mắt đầy lo lắng.

"Hắn cũng là một phần quan trọng của đoàn kịch bọn ta. Nếu các ngươi muốn mời ta, thì Hải Tử cũng phải được mời"

Nhóm Ngư Nhân trao đổi ánh mắt lưỡng lự. Họ thì thầm bàn bạc với nhau, rồi một trong số họ trả lời: "Chúng ta e rằng... diện mạo của Hí Kịch Gia có thể gây khó khăn cho đoàn kịch của bọn ta. Bọn ta rất tiếc, nhưng không thể mời hắn cùng tham gia"

Bọn họ đã tìm hiểu kỹ lưỡng thân thế của cả hai, trước khi tiến về gửi lời mời cho Tú.

Hải Tử đứng lặng, cảm thấy một sự đau đớn sâu thẳm trong lòng. Hắn hiểu rằng khuôn mặt xấu xí của mình luôn là rào cản, và điều này một lần nữa làm hắn cảm thấy bị loại bỏ.

Tú nhìn nhóm ngư nhân, rồi quay lại nhìn Hải Tử. Hắn biết rằng mình không thể bỏ rơi người bạn đồng hành, người đã cùng mình chia sẻ mọi niềm vui, nỗi buồn.

"Xin lỗi" Tú nói, giọng chắc nịch.

"Nếu không có Hải Tử, ta không thể gia nhập đoàn kịch của các ngươi. Hải Tử và ta đã cùng nhau xây dựng nên mọi thứ, và ta không thể bỏ hắn lại"

Nói rồi, Tú quay lại, bước về phía Hải Tử. Hắn đặt tay lên vai người bạn của mình và mỉm cười, một nụ cười đầy quyết tâm và tình bạn.

"Chúng ta sẽ tiếp tục biểu diễn cùng nhau, Hải Tử" Tú nói, giọng đầy tin tưởng.

"Không cần biết phía trước có bao nhiêu khó khăn, ta sẽ luôn ở bên cạnh ngươi."

Hải Tử nhìn Tú, đôi mắt hắn ánh lên niềm cảm kích và cảm động. Hắn biết rằng mình sẽ không phải lần nữa đối mặt với cô đơn, và rằng tình bạn giữa hai người sẽ mãi mãi bền vững.

Nhóm Ngư Nhân nhìn theo hai người bọn hắn rời đi, tiếc nuối lắc đầu.

“Đi theo Hí Kịch Gia, ngươi không chắc sẽ có thể phát triển hết tất cả tiềm năng của mình, Tú”

“Điều đó không quan trọng” Tú bỗng nhiên quay đầu nói.

Trong Triều Thần Quốc, một tin đồn bắt đầu lan truyền nhanh chóng như dòng nước chảy qua các ngôi làng và thành phố.

Tin đồn này, đầy hứa hẹn và kỳ vọng, nói rằng các người đứng đầu quốc gia đang xem xét việc lập ra một chức vị mới đầy quyền lực và uy tín – chức vị Tướng Quân. Chức vị này sẽ không chỉ là biểu tượng của sức mạnh quân sự mà còn là biểu tượng của trí tuệ và sự lãnh đạo.

Tin đồn lan tỏa, mang đến cho người dân nhiều cảm xúc khác nhau. Có người phấn khích, có người lo lắng, nhưng đa số đều đặt hy vọng vào tương lai rạng rỡ của Triều Thần Quốc.

Và trong số những tên tuổi nổi bật được nhắc đến, cái tên Lãng luôn xuất hiện ở đầu danh sách.

Lãng, người đã từng đối đầu và chiến thắng Megalodon, là biểu tượng của lòng dũng cảm và sự cống hiến.

Sáng hôm ấy, Hải Tử và Tú đang ngồi bên bờ biển, cùng nhau thảo luận về buổi biểu diễn sắp tới của đoàn kịch.

Hải Tử, như thường lệ, trầm ngâm và ít nói, trong khi Tú thì hào hứng kể về những ý tưởng mới.

"Ngươi biết không, Hải Tử" Tú nói, đôi mắt sáng lên: "Ta nghe nói Lãng có thể sẽ trở thành tướng quân đấy. Nếu vậy, chắc chắn chúng ta sẽ có nhiều câu chuyện hay để viết và biểu diễn"

Hải Tử nhướng mày, đôi mắt nhìn ra xa xăm.

"Lãng... tướng quân..." Hắn thì thầm, như đang tự hỏi mình về ý nghĩa của tin đồn này.

"Đúng vậy" Tú tiếp tục: "Ngươi không thấy sao? Nếu Lãng trở thành tướng quân, chắc chắn sẽ có nhiều sự kiện quan trọng xảy ra. Và chúng ta có thể lấy cảm hứng từ đó để tạo ra những vở kịch đầy cảm xúc và chân thực"

Hải Tử gật đầu, nhưng tâm trí hắn vẫn còn đang lơ lửng với những suy nghĩ khác.

Lãng, người hùng của Triều Thần Quốc, sẽ trở thành tướng quân.

Điều này có nghĩa là gì đối với hắn và người dân Triều Thần Quốc? Hắn có nên thử tìm gặp Lãng để hiểu rõ hơn về con người mà mọi người ngưỡng mộ này không?

Để tạo nên vở kịch hoàn hảo nhất!

Bạn đang đọc Ta Tại Sáng Tạo Chủng Tộc sáng tác bởi vinhtrinh17200
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi vinhtrinh17200
Thời gian
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.