Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tự cho là đúng

Tiểu thuyết gốc · 1849 chữ

Mọi người tan học, ra ngoài bát đầu bàn tán chuyện Trường thanh chọc tức Phương lão sư. Đám người khinh bỉ nhưng cũng bội phục Trường Thanh lá gan! Này ngày đầu là không sợ trực tiếp bị đuổi học a, Ôn trường thanh thực không sợ đám người đi qua đình chính thấy Trường Thanh đang nhắm mắt hưởng thụ, bên cạch thư đồng Kim Đường đang niệm thư.

Cơ hồ thật sự có loại người thích lo chuyện bao đồng, Tông Thần và Doãn Thanh Liên lại đây khuyên bảo Trường Thanh xin lỗi Phương lão sư. lại nghe thấy Kim Đừơng niệm gì thư, chính là cầm một quển chuyện đang kể hăng say đâu. Không để bọn họ ồn ào, sợ công tử tức giận Kim Đường nói: ''Hai vị công tử đừng phiền ta thiếu gia''

Hai người sắc mặt không tốt, Doãn Thanh Liên kéo Tông Thần rời đi: ''Tông Thần người ta đã không muốn nghe, chúng ta cần gì lo chuyện bao đồng, làm người chán ghét đi thôi''

Ôn Trường Thanh không nhịn được nhíu mi, Kim Đường mau chóng niệm tiếp dời đi công tử lực chú ý: 'Đông Hạ cười nhạo một tiếng mang theo thê lương. Đám người cũng không ai thương hoa tiếc ngọc! ''Đông Hạ yêu nữ ra tay giết hại Trình cô nương quả thực là độc phụ chết đi, đám người cầm kiếm đi lên...'

Kim Đường niệm lớn tiếng như vậy, đám người đều nghe thấy, hai mặt nhìn nhau. Trong lòng đều đã định hình cho Hoa Thanh Ly là công tử nhà giàu, ăn chơi chắc tán, đẹp chứ ngu suẩn... Ôn Trường Thanh chính cũng muốn này hiệu quả, dù sao ở chung lâu mọi người sẽ có khác nữa một loại ý nghĩ, hóa ra ai cũng hiểu lầm hắn làm người không tốt ý tưởng.

Tin đồn không tốt về Ôn Trường Thanh vô số, cơ hồ trong một tuần học Trường Thanh đã không có gì gọi là thanh danh. chỉ cần nhác hắn liền ai cũng có thể thuộc lòng niệm ra hắn vô số tật sấu. Mọi người không biết Ôn trường Thanh đáng ghét như thế người đi học quả thực làm nhục học đường nhưng vì sao hắn mãi chưa bị đuổi học a! Mọi người cơ hồ ngày nào cũng chờ xem hắn bị đuổi học! Vân Sơn hiệu trưởng cũng muốn a, nhưng biết Hoa Thanh ly là ai sau liền không đề nữa. Còn có một đám người tiếc hận cực kỳ này dung mạo sinh trên thân một người đáng ghét như hắn quả thực đáng tiếc a!''

Ngày Này đi học cưới ngựa, học võ, bắn tên. Ôn Trường Thanh thay song trang phục đi ra. ''Công tử, công tử lão phu nhân đưa đồ đến rồi''

Trong Phòng chưa đi ra ba người lại thấy Ôn Trường Thanh đang cố giúp Kim Đường nâng thùng lớn vào phòng, Ôn Trường Thanh đã cửa gào lên: '' Ê nha, Tông ngốc tử, Doãn kiều nương, Lâm mặt liệt ê ê ra đây giúp đỡ một chút''

Ba người, hận ngứa răng Ôn Trường Thanh lấy cho họ biệt danh, vậy là trong trường cũng có hắn biệt danh 'Hoa mỹ nhân'

nhưng ba người thật không có mặt dày như hắn tùy ý gọi được. chỉ có thể càng khó chịu hắn, nhưng cả ba chưa bao giờ lấy được chỗ tốt, ngược lại phản bị Ôn Trường Thanh đùa bỡn nhiều lần.

Chán ghét nhưng Tông Thần vấn ra giúp đỡ. Doãn Thanh Liên hừ lạnh. Lâm Vệ trực tiếp không nhìn. Ôn Trường Thanh liền ném ra tay, cho Tông Thần nâng, suýt ngã, Doãn Thanh Liên mau giúp đỡ. Ôn Trường Thanh còn không để ý vỗ tay:

''Ha ha đa tạ nhá. Để đó đi, tối về xem'' Nói lấy ra quạt, tiêu sái mở ra phẩy phẩy rời đi.

Ba người đã sắp thói quen, Ôn Trường Thanh như vậy tùy ý tính tình.

Cưới Ngựa còn được, Bắn cung, học võ Ôn trường Thanh vẻ mặt cương cứng! Đám người qua mấy tiết học đều biết Ôn Trường thanh cái gì cũng phế, càng thích trốn học, ngủ trong lớp... quả thực trong lòng cười trên nỗi đau của người khác.

Có mấy người âm thầm lo cho hắn, tuy hắn thật làm người chán ghét! Nhưng Ôn Trường Thanh da nộn thịt mềm vai không thể gánh là trong mọi người suy nghĩ. Đang lo đâu, đã thấy Ôn trường Thanh trên ngựa muốn ngã xuống. Ai cũng chú ý hắn mọi người cả kinh.

"A, hắn sao vậy? tìm thần y,....hắn hôn mê rồi"

Lâm Vệ võ công cao, nhanh chóng đỡ đưọc người. Mọi người cả kinh,hoảng loạn, chỉ thấy Ôn Trường Thanh khuôn mặt trắng nhợt máu tươi theo mũi chảy ra! ''Mau đi Hạ cô nương xem''

''Hạ cô nương y thuật rất cao''

''Hắn sao vậy, ngất đi rồi''

Lâm Vệ hơi hoảng: ''Ta Không biết Hạ cô nương ở đâu''

Tông Thần, nói: ''Đưa Hoa Thanh Ly cho ta, ta mang hắn đi''

Lâm Vệ lạnh lùng: ''Không cần, ngươi chỉ đường đi''

Tông Thần Cùng một đám người đi tìm Hạ Vân cô nương. Hạ Vân cũng cả kinh một đám người chạy tới, sau đó biết là thanh danh cực không tốt Ôn trường Thanh liền không quá lo lắng, xem mạch không có gì mạch tượng chỉ yếu hơn người thường thôi. Nàng nói:

''Hoa công tử không sao cả, mạch tượng hơi yếu thôi''

Tông Thần: ''Sao có thể, vậy sao hắn lại chạy máu còn ngất đi''

Hạ Vân không có gì cái nhìn tốt về Ôn Trường Thanh, bởi trong học viện ai cũng nói TRường Thanh không tốt, cha nàng là viện trưởng cũng hay sầu nói về Trường Thanh, gia cảnh rất tốt không thể đuổi đi... dù sao đối Ôn Trường Thanh ấn tượng rất là làm người không thích. Không ngờ thật thà tốt bụng Tông Thần cùng một đám người lại có vẻ rất lo lắng người này, nàng chưa nói gì em gái Hạ Huệ càng trực tiếp chán ghét Ôn trường Thanh ra mặt không khách khí nói:

''Ai biết đâu, có khi không muốn học trang đâu''

Giữa lúc, mọi người hơi lúng túng ngượng vì Hạ Huệ lời nói thì ngoài cửa có tiếng Kim Đường Vang lên: ''Đã bảo xem trừng công tử mà! không biết hôm nay mùng 5 sau, nếu công tử có chuyện chúng ta đều không cần sống nữa. Tiếu thần y mời vào xem..."

Theo vào là một lão giả, Tiếu thần y mang theo hòm thuốc đi vào không nhìn mọi người. Như thói quen tay sờ Ôn Trường Thanh trên đầu huyệt vị, bày ra mấy trâm. Hạ Vân đang muốn ngăn cản. Kim Đường cau màu nhỏ giọng: ''Các ngươi ai không có phận sự ra ngoài. thiếu gia nhà không sao đa tạ các vị lo lắng''

Tiếu thần ý ra tay thuần thục nhanh chóng, một chén sứ đã bị người giữ. Tiếu Thần y đâm mấy kim, theo mạch máu đen từ từ xuất hiện trên Ôn Trường Thanh tay trắng như tuyết. Hơi rạch một vết thương nhỏ trong lòng bàn tay. Máu đen một mạch chảy ra. Đám hộ vệ mấy lần chạy ra, trên tay cầm bát tre đậy kín rời đi!

Ôn Trường Thanh vấn chưa tỉnh, Kim Đường gọi người đưa hắn về phòng. Tin đồn đã truyền khắp, kia đám người đi sử lí đám kia máu đen, có thể ăn mòn làm người sợ hãi đến hoảng. Đều suy đoán không biết Hoa Thanh Ly mắc bệnh gì khó chữa!

Về phòng Kim Đường cau mày nói; '' Ba vị công tử, mong có thể giúp ta chiếu cố một chút chủ tử! Ta chủ tử thuốc thiếu một thuốc dẫn, chúng ta người cần đi tìm...''

''Ân ngươi mau đi, chúng ta sẽ xem trọng hắn'' Tông Thần nói.

''Ukm, đã biết'' Doãn thanh Liên hơi khó chịu

''Ân'' Lâm Vệ không cảm xúc.

''Đa tạ ba vị công tử, nhà ta công tử sẽ nhớ các vị tình'' Kim Đường dặn dò một chút thứ cần xem trọng nói cho ba người liền dẫn người đi xuống trấn tìm thuốc dẫn. Tiếu thần y cũng lâu lâu sang nhìn!

Ôn Trường Thanh nhắm mắt mồ hôi lạnh trên trán lanh nóng khó chịu cau mày

Ba người phát hiện cả kinh nhìn ra được Ôn Trường Thanh thống khổ , nước mắt cũng theo khóe mắt chảy ra. Tông Thần lau mồ hôi trên trán cho hắn. Lâm Vệ sốt ruột đi gọi tiếu thần y. Doãn thanh Liên ngây ra một chút...

Nói chung buổi chiều Kim Đường về, lấy được thuốc dẫn. Uống vào chẳng bao lâu, Ôn Trường Thanh yếu ớt mơ màng tỉnh lại.

''Công tử, cuối cùng ngươi tỉnh! Dọa chết ta rồi, nếu người có...''

''Kim Đường đừng ổn ngươi công tử'' Tông Thần cau mày nói.

''A đúng đúng, công tử còn phải hảo hảo dưỡng tốt đâu''

''Ta hơi đói'' Ôn Trường Thanh bị bệnh liền tính cách cũng mềm nhũn xuống, nghe hắn nói vậy đáng thương cực kỳ.

Kim Đường đau lòng nói: ''Tốt công tử, ta đi lấy nấm bí canh cho người bổ dạ dày''

Ôn trường Thanh chờ mong ngoan ngoãn gật đầu. Tiếu thần y ngồi xuống, bát mạch hỏi chuyện: ''Tiểu công tử ngươi nhớ ta là ai sao?''

Ôn Trường Thanh tò mò:'' Ngươi là ai nha?''

Mấy người; ''...'' Gì tình hình, không phải Tiếu thần y là Trường Thanh người sao

Tiếu Thần y lại không gì ngoài ý muốn, nói; ''Vậy người lúc nãy đâu?''

''A Đô nha, không phải sao lão gia gia?'' Ôn Trường Thanh tò mò hỏi, lại kinh ngạc ba người. Tiếu thần y cười hiền từ:

''Công tử nhớ mình tên gì sao? Bao nhiêu tuổi rồi''

''Hảo đói quá nha, A Đô lâu quá! lão gia gia ta gọi Hoa Thanh Ly, 3 tuổi nha''

Tiếu thần y lấy ra dây đỏ treo đồng tiền cười nói: ''Công tử nhớ nhầm rồi, hiện tại người gọi Ôn Trường Thanh 14 tuổi đâu''

Ôn Trường Thanh ánh mắt mê li, sau đó trở nên kiên định; '' Tiếu thúc''

Tiếu thần y cười cười chúc mừng: '' Công tử, người ý thức đã càng ngày càng tốt thanh tỉnh, sau này có lẽ sẽ không nữa gặp ác mộng chúc mừng a!''

''Ta lại chẳng nhớ gì ác mộng. A Đường đâu?''

Tà linh dựng cho HOA thanh Ly nhân thiết chính là mỹ - cừờng- thẳm - cơ trí- bệnh lạ thần bí hình người thiết lập

ps: Đau nhất là lúc đứa nào cũng cảm thấy tao may mắn, mà kỳ thật chỉ có mỗi tao thấy mình cmnl xui dã man aaaaa

Bạn đang đọc Tà Linh Nhập Diễn [Xuyên...] sáng tác bởi minnkk
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi minnkk
Thời gian
Lượt đọc 8

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.