Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tự cho là đúng

Tiểu thuyết gốc · 1349 chữ

Qua đi đêm nay, ba người trong phòng nhìn Ôn Trường Thanh ánh mắt quái quái. Bọn họ cũng không thân nên không ai hỏi hắn bị bệnh gì.

Ngược lại, Ôn Trường Thanh như thay đổi tính, nghe Kim Đường nói bọn họ giúp đỡ sau liền như biến thành người khác dường như, cười rất thân thiện thật lòng chân thành cảm tạ bọn họ. Làm cả ba người cũng ngượng ngùng không được tự nhiên lên.

Buổi sáng, vì hôm qua bệnh. Với lại Ôn trường Thanh đi học cũng như không đi, liền ngủ trong chăn. kim Đường liền nhờ ba người giúp Ôn Trường Thanh xin nghỉ...

Buổi chiều về lại không thấy Ôn Trường Thanh trong phòng, trong phòng vắng lặng cực kỳ. Ba người ở chung cũng không tốt, liền không về phòng. Doãn Thanh Liên và Tông Thần rất thân, ngược lại không thích Lâm Vệ bởi hắn quá cao ngạo không giống người tốt! Nhưng so với Ôn Trường Thanh bỏ học, trốn học phế tài Lâm Vệ cùng so liền trở nên không có qúa như vậy đáng ghét thôi. Có Ôn Trường Thanh trong phòng liền nhộn nhịp náo nhiệt, bởi Ôn Trường Thanh hay cùng Doãn Thanh Liên tranh cái, lại trêu chọc ba người bọn họ... Thấy liền chán ghét hận không thể tránh càng xa càng tốt, không thấy liền cảm thấy trong phòng im lặng không thoải mãi.

Rất may buổi tối trở về liền thấy trong phòng đèn sáng trưng. Ôn trường Thanh đang cùng Kim Đường mở hộp gỗ nói giỡn vui vẻ cực kỳ.

Tông Thần cũng tâm tình tốt hỏi: ''Hoa huynh hôm nay có việc sao?''

Ôn Trường Thanh cười: '' Hắc các ngươi không cần gọi như thế xưng hô xa lạ! Gọi Ta Hoa Thanh Ly hoặc gọi trực tiếp ta tự Trường Thanh đều được''

''Ân, Trường Thanh bệnh là tốt hơn chưa?'' Tông Thần hơi không được tự nhiên hỏi.

''...''

Doãn Thanh Liên nghe hắn tên tự sau liền nhớ tới nàng bát ca Doãn Trường Thanh đã cùng nàng li tâm rời nhà ra đi. Nhưng nàng kì thật cảm thấy mình không sai, là bát ca không hiểu quá mức. Nghĩ nghĩ trên mặt hiện buồn bực, nhưng Tông Thần và Trường Thanh đang nói chuyện cũng không chú ý nàng. Lâm Vệ mới từ bên ngoài về!

''A, Lâm Vệ về rồi nha'' Ôn trường Thanh từ sau khi tỉnh lại liền không gọi hắn đặt cho bọn họ biệt danh nữa.

''Hừ'' Lâm Vệ vấn mặt lạnh không nói đi vào phòng.

''Ha ha, Kim Đường có không?''

''Có, Đây công tử thật có ...oa các tiểu thư thật quá sủng người nhaa!'' kim Đường kinh ngạc.

''Có sao, có sao? Ngươi nha nhỏ tiếng chút, cầm một vò trở về đi nghỉ sớm đi''

Ba người hơi nghi hoặc nhìn hai người thần bí hề hề nói nhỏ, ''Công tử nhưng ngươi bệnh, còn có thương''Kim Đường bị đuổi, ôm vò rượu quay lại hơi lo lắng.

''Không sao, không chết được đi đi'' Trường Thanh phất tay, Kim Đường định đi mấy bước lại nhớ ra quay lại nhắc:

''Công tử tối 9 giờ điển liền có người tới kiểm tra...''

''Ân, biết biết'' Ôn Trường Thanh không kiên nhẫn. Kim Đường Đi rồi trong phòng chỉ còn bốn người! Ôn Trường Thanh cười đắc ý, phất tay.

''Gần cửa, ê ai đóng cửa lại a!''

Doãn thanh Liên cùng Lâm Vệ mặt lạnh đối diện. bất đắc dĩ thế yếu phải đi đóng cửa. Ôn Trường Thanh nhảy lên ghế lục lọi trong hòm ra 4 bình rượi. Doãn Thanh liên đóng cửa quay lại thấy muốn kinh hô, trong trường ai cho uống rượu nha muốn chết. Ôn Trường Thanh trừng mắt đưa tay 'suy' ra dấu im lặng.

Tông Thần cùng Lâm Vệ cũng bất khả tư nghị nhìn Trường Thanh. "Ngươi muốn chết sao, đưa rượu vào thư viện nếu bị phát hiện không bị đuổi học cũng bị phạt''

Doãn Thanh Liên cùng Lâm Vệ không nói,nhưng cũng ý tứ như Tông Thần. Ôn Trường Thanh cười nhạo: ''Thôi đi, đi học đọc sách chứ đâu phải đi tu còn cấm rượu hắc hắc đây là tuyết hoa tửu mà ta tháng trước vừa chôn nhờ các tỷ tỷ của ta đưa tới. Không uống quả thực phí phạm của trời, phí các tỷ tỷ của ta tâm ý sao... này chẳng phải bất kính, bất hiếu''

Ba người trợn mắt, phục Trường Thanh có thể không uống rượu liền nói tới bất hiếu bất kính chuyện được, này có liên quan sao, nhưng Trường Thanh thực nói ba hoa nói thành liên quan.

''Uống thôi, đây là cảm tạ các vị ân chăm sóc...'' Trường Thanh chia mỗi người trước mặt một vò.

''Ta không uống, trong học viện đọc sách thánh hiền sao có thể uống đâu...'' Tông Thần từ chối ngay.

''Ta ta, không biết uống rượu!'' Doãn Thanh Liên chỉ có tò mò, cũng không quá cảm thấy uống rượu có gì nghiêm trọng. tRường Thanh 'phốc cười' chỉ Doãn Thanh Liên như thể buồn cười lắm.

''HA ha đùa ta sao, ngươi lớn thế này còn không biết uống rượu a ha ha'' Để nín cười hắn cắn môi bả vai run rẩy nhìn sang Lâm Vệ, Lâm Vệ mặt Lạnh: ''Buồn cười lắm sao? Ngươi hôm qua còn phát tác bệnh đâu''

Lâm Vệ nói, làm hai người Tông Thần và Doãn Thanh Liên cũng phản ứng lại đều nhìn Ôn Trường Thanh.

''Phi, nhìn ta làm gì! Chỉ là tiểu bệnh nhẹ uống rượu này do ta tự chế cũng sẽ không chết được! Hừ ba người các ngươi thật không thú vị, uổng ta hảo tâm. Hắc nếu vậy ta tự uống nha''

Lâm Vệ cau mày, cầm trước mặt vò, mở ra hơi ngửi liền uống một hớp lớn. Ôn Trường Thanh mắt sáng: ''Được a Lâm Vệ rất nam tử!''

Doãn Thanh Liên cũng hơi tò mò mở ra nghe nghe, định uống Tông Thần muốn cản. Doãn Thanh Liên nói: ''Tông Thần huynh không uổng rượu của huynh cũng bị Hoa Thanh Ly uống, hắn còn bệnh đâu...''

Tông Thần hơi ngây ra, nhìn ba người đều đã uống. Cũng quyết định mở ra uống!

''Ngon quá!'' Doãn Thanh Liên nói. Lúc đầu chỉ nghe hương rượu,uống vào liền có loại cay ngọt ở cổ họng, rất dễ uống. Doãn Thanh Liên liền rất thích.

Tông Thần và Lâm Vệ không nói nhưng cũng đồng ý gật đầu. Ôn trường Thanh cười càng đắc ý; ''Đương nhiên đây là ta rượu a''

Bốn Người cứ như vậy uống, Rượu ngon như nước trái cây nhưng uống nhiều cũng sẽ say. Doãn Thanh Liên tửu lượng thấp mặt hồng hồng đã gục. Ngược Lại Tông Thần chỉ hơi choáng váng, tửu lượng rất cao! Lâm Vệ vấn như thường không say thần chí thanh minh kiên định. Ôn trường Thanh uống vừa hết ba vò, lấy ra đắc ý; ''Xem Doãn kiều nương a, chậc chậc một vò liền say...''

Nói chuyện rất tỉnh, nhưng định đứng lên liền ngã xuống. Tông Thần cùng Lâm Vệ cả kinh đỡ hắn, hai bên đều đỡ được hắn đưa lên giường. Ôn trường Thanh đã ngủ say! Hai người thở nhẹ ra, Tông Thần muốn đi đỡ ngủ trên bàn Doãn Thanh liên đi lên giường, Doãn Thanh Liên bị đụng liền mê mang say rượu tỉnh, choáng váng bị Tông Thần đỡ lên giường nằm bắt đầu kêu gào! Cơ hồ ai cũng đều nghe thấy, chỉ có Ôn Trường Thanh ngủ thoải mái nhất. Lâm Vệ trừng mắt Tông Thần...

Sáng sớm bị gọi lên hỏi chuyện. Doãn Thanh Liên mờ mịt! Ôn Trường Thanh nhẹ nhàng thoải mãi, Tông Thần và Lâm Vệ cả đêm không ngủ được ánh mắt đỏ ngầu.

Ps: Ngọa tào! Yêu đương yêu đương ta bạn trai

Bạn đang đọc Tà Linh Nhập Diễn [Xuyên...] sáng tác bởi minnkk
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi minnkk
Thời gian
Lượt đọc 10

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.