Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bốc Quẻ

Phiên bản Dịch · 1035 chữ

Âm Dương đạo nhân vừa mới đưa thần liễn vào trong rừng trúc, sắp sửa đi đến phía trước tảng Vân Bích kia, kết quả, ngay lúc này, điển lễ nghênh thần bị Giả Quế ra lệnh ngừng lại, điều này há có thể không khiến các đạo nhân của Vân Chân đạo sốt ruột cho được.

“Huyện tôn!”

“Tại sao lại bỗng nhiên dừng lại, không nên dừng lại vào lúc này!”

Đan Hạc đạo nhân vô cùng gấp gáp, hắn đi tới đối diện với Giả Quế rồi nói.

“Thời gian là do Đạo Chủ tự mình bốc quẻ, nếu như bỏ lỡ thời gian, sẽ xảy ra vấn đề lớn.”

Giả Quế nghe Đan Hạc đạo nhân nói như vậy, trong lòng hắn cũng thấy không vui, chỉ là hắn không nói ra ngoài.

Mà ngay lúc này, tế vu ở bên dưới thần liễn bước lên trước một bước, tức giận trách mắng Đan Hạc đạo nhân.

“Nghênh thần?”

“Ngươi là tên nhóc từ đâu tới, đến điển lễ nghênh thần cũng làm không đúng, tế vũ chi vu cũng không có, tế phẩm cung phụng cũng không đúng.”

“Nghênh thần bắt buộc tổ chức trong đêm khuya thanh vắng, bắt đầu ngay khi ánh trắng xuất hiện, há có thể diễn ra vào lúc này.”

“Ngươi không biết gì cả mà cũng đòi tế tự thần linh, muốn đi tìm chết à?’

“Pháp tế thần này của ngươi tìm từ đâu ra thế, vậy mà cũng dám quấy phá trước mặt thần chủ, không sợ Vân Trung Quân giáng sấm sét xuống đánh chết các ngươi à?”

Hắn đây còn là vì nể mặt Giả Quế, nếu không phải vị huyện lệnh triều đình ở trước mặt này là người đã từng nhìn thấy thần linh, có lẽ tế vu chỉ cần ra lệnh một tiếng, sơn dân và Vân Chân đạo sẽ đánh một trận tới mức ngươi chết ta sống.

Đan Hạc đạo nhân ấp úng, không trả lời được.

Hắn đương nhiên không thể nói, điển lễ này là do ba sư huynh đệ bọn hắn lật tìm trong kinh quyển cả nửa ngày, sau đó tích góp mỗi nơi một ít làm ra.

Trước đó, Giả Quế còn chưa hiểu rõ tình hình, không biết quá nhiều về vu hiệt, đạo môn, nhưng khi nhìn thấy dáng vẻ của Đan Hạc đạo nhân, còn gì mà hắn không hiểu nữa.

“Quả nhiên, đây không phải thần tiên của nhà các ngươi!”

Náo loạn hồi lâu, có khả năng người ta mới là chính chủ.

Thái độ của Giả Quế lập tức thay đổi một cách vi diệu, hắn cũng hơi tức giận, nhưng trong lúc nhất thời, Giả Quế hoàn toàn không thể phân biệt được ai mới có thể chân chính nghênh đón thần linh.

Có lẽ Vân Chân đạo không được, vậy những sơn dân vu hích đến từ chỗ sâu trong núi Vân Bích có thể làm được à?

Hắn đã từng tính sai một lần, bị mất mặt trước mặt thần linh, hắn không thể chịu nổi lại xảy ra sai lầm thêm một lần nữa.

“Vậy định lại thời gian vào tối này, lúc mặt trăng xuất hiện sẽ tiến hành điển lễ nghênh thần.”

“Nếu ai có thể nhận được câu trả lời của thần linh, người đó sẽ chủ trì việc đón thần tới nhân gian, đồng thời sau này sẽ quản lý việc thờ tế Vân Trung Quân.”

Giả Quế phất tay, sau đó xoay người rời đi.

Tế vu nhìn chằm chằm Đan Hạc đạo nhân, mặc dù Đan Hạc đạo nhân cảm thấy có hơi chột dạ, nhưng hắn vẫn ngạo nghễ đứng thẳng người, người thua chứ trận thế không thua.

Mặc dù cuộc đấu đã dần dần lắng xuống, nhưng tất cả mọi chuyện vẫn chưa kết thúc.

Giang Triều đứng trước một cái hang ở trên đỉnh núi, tầm mắt xuyên qua rừng cây nhìn xuống dưới chân núi, nơi này vừa khéo có thể nhìn thấy những thay đổi ở dưới chân núi.

Ở rừng cây bên dưới, thỉnh thoảng lại có đàn chim cất cánh bay lên, phát ra tiếng hót thánh thót.

Vọng Thư:

“Đã bắt đầu.”

Âm thanh ở bên dưới chân núi truyền tới tai hắn thông qua chiếc radio đặt sát bên tai, thoắt gần thoắt xa.

Lúc mới bắt đầu, hắn còn chưa nghe rõ trọng điểm, thỉnh thoảng có tiếng chiêng tiếng trống, thỉnh thoảng còn có những tiếng hô hào với giọng điệu kỳ lạ, thỉnh thoảng còn có tiếng la hét ầm ĩ của thôn dân đang vây xem và tiếng đám trẻ nô đùa đuổi bắt nhau.

Nhưng đến cuối cùng, âm thanh đã dừng lại ở tiếng của cả ba phe là sơn dân vu hích bên dưới chân núi, sai dịch của huyện lệnh và ba đạo nhân của Vân Chân đạo, những giọng nói của cả ba bên đều được truyền vào trong tai của Giang Triều.

Vọng Thư:

“Hình như bọn hắn đang tranh đoạt ngươi.”

Giọng nói của Vọng Thư còn mang theo ý cười, không biết đang cười nhạo Giang Triều, hay là đang cười nhạo cả ba phe ở dưới núi.

Giang Triều:

“Bọn hắn đang tranh đoạt Vân Trung Quân.”

Vọng Thư:

“Bây giờ ngươi chính là Vân Trung Quân, dù sao trên thế giới này cũng không có Vân Trung Quân thực sự.”

Giang Triều:

“Ngươi nói xem, nếu bọn hắn biết ta không phải Vân Trung Quân thực sự thì sẽ ra sao?”

Vọng Thư:

“Chẳng thế nào cả.”

Giang Triều nhìn sang radio, giống như đang nhìn Vọng Thư ở một đầu khác.

“Tại sao?”

Ngay lúc này, bên trong radio đã đưa ra câu trả lời.

“Bởi vì bọn hắn hoàn toàn không quan tâm ai là Vân Trung Quân, chỉ cần ngươi có thể mang đến cho bọn hắn những thứ mà Vân Trung Quân có thể cho bọn hắn, thậm chí còn nhiều hơn nữa là được.”

“Trong mắt bọn hắn, ngươi chính là Vân Trung Quân không cách nào dao động được.”

Giang Triều sững sờ nói.

Bạn đang đọc Ta Là Tiên (Bản dịch) của Lịch Sử Lý Xuy Xuy Phong
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Buu.Buu
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 20

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.