Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cãi Nhau

Phiên bản Dịch · 1060 chữ

“Dường như ngươi càng ngày càng hiểu con ngươi.”

“Thế nhưng, ngươi chỉ đang nói tới một bộ phận con người, người và người không giống nhau, lòng người cũng không đơn giản như vậy, đó là thứ phức tạp nhất trên thế giới này.”

Giang Triều cũng không ngờ, nghi thức nghênh thần và lễ hội Lập Xuân vốn đang vui vẻ, náo nhiệt, khi tiến hành được giữa chừng lại có mấy con thiêu thân lao ra làm loạn như vậy.

Hắn tới để xem náo nhiệt, kết quả lại trở nên náo nhiệt hơn.

Thế nhưng những thôn dân ở dưới chân núi đều chê chuyện này chưa đủ náo nhiệt, nghe thấy vu hiệt của sơn dân và đạo sĩ của Vân Chân đạo bắt đầu cãi nhau, trong lòng mọi người càng thêm vui vẻ và kích động.

Thậm chí khi nghe thấy tiếng tranh cãi, càng nhiều người chạy tới bên này.

Đám người đông nghịt ở dưới chân núi không chỉ không tản đi, mà còn càng ngày càng nhiều hơn, ai nấy đều tự đi tìm vị trí để xem kịch.

Cho dù không thể đi lên núi, đừng nói là tận mắt nhìn thấy nghênh thần ra sao, dù có muốn nghe thấy âm thanh cũng không nghe được.

Nhưng tất cả mọi người vẫn chạy theo như vịt, cho dù chỉ đứng từ xa chứng kiến chuyện náo nhiệt này cũng được, từ trước tới nay, trong huyện chưa bao giờ xảy ra chuyện gì náo nhiệt như vậy, thậm chí rất nhiều người nông thôn cả đời này cũng chưa bao giờ nhìn thấy cảnh tượng như thế.

“Sẽ đấu pháp với nhau à?”

“Đánh nhau chưa?”

“Có người chết chưa?”

“Chết mấy người rồi?”

“Không phải đấu pháp, cũng không đánh nhau, chỉ là xem ai có thể thỉnh thần xuống được.”

“Nếu như thật sự có thể thỉnh thần xuống, vậy quả thực tài giỏi!”

Thôn dân, nông phu từ khắp nơi ùa tới chiếm vị trí cao, người đọc sách trẻ tuổi tụ tập thành tốp ba tốp năm, ngồi xếp bằng trò chuyện từ cổ chí kim ở bên dưới gốc cây, còn có người mang theo gia quyến ngồi xe bò tới dừng xe ở ven đường, mong được dính chút tiên khí của tiên nhân.

Tất cả mọi người đều vô cùng vui vẻ chờ đợi màn đêm buông xuống.

….

Trong rừng trúc.

Các đạo sĩ của Vân Chân Đạo tỏ ra rất nóng nảy, họ đã lên kế hoạch cẩn thận, ai ngờ lại có kẻ đến cướp ngang đường.

Hạc Đạo nhân tuy tỏ ra cứng rắn trước mặt người ngoài, nhưng lúc này cũng khẩn trương đến lú lẫn.

"Làm sao đây?"

"Chúng ta phải lập tức tìm đến quan huyện Giả, không thể để những Vu nhân kia vào."

Ngao Đạo nhân cũng rất lo lắng, nhưng đồng thời lại tức giận và bực bội.

"Sao lại có một Vu nhân nào đó xuất hiện đột ngột, giờ chúng ta lâm vào thế bí rồi."

"Chuyện Sở cổ quốc đã từ bao giờ rồi, chuyện ngàn năm trước, một lũ man rợ bị đuổi lên núi giờ lại chạy đến đây để bàn về dòng dõi chính thống."

"Hơn nữa, họ nói mình là Vu nhân của Vân Trung Quân, thì là Vu nhân của Vân Trung Quân ư?"

"Ai mà chẳng biết, những tên Vu nhân trên núi thờ cúng vô số Cổ thần, không đến một trăm thì cũng tám mươi."

"Hôm nay những người mặt nạ là Vu nhân của vị thần này, ngày mai lại chạy đến nhà khác."

"Hôm nay thấy thần tiên hiển linh, chạy đến đây nói mình là Vu nhân của Vân Trung Quân, chúng ta đã dựng sẵn sân khấu, họ nhảy ra nhặt đồ sẵn có."

Âm Dương Đạo nhân bình tĩnh hơn nhiều, ít nhất là bề ngoài phải bình tĩnh.

"Hai ngươi đã cãi nhau đủ chưa?"

"Chưa đủ, vậy thì tiếp tục cãi nhau, nói to hơn nữa, ồn ào hơn nữa, sợ thần linh không nghe không thấy bộ mặt xấu xí của các ngươi sao?"

"Hãy để thần linh cũng nhìn xem, chúng ta những con người phàm tục này rốt cuộc ra sao."

Sau khi Âm Dương Đạo nhân nói vậy, Hạc đạo nhân và Ngao Đạo nhân cuối cùng cũng im lặng.

Âm Dương Đạo nhân nhìn hai người một cái, rồi mới tiếp tục nói:

"Cố gắng hết sức, nghe theo mệnh trời.”

“Câu nói này có nghĩa là dù ngươi nói nhiều đến đâu, làm nhiều đến đâu, cuối cùng việc mọi chuyện có thành công hay không, vẫn phụ thuộc vào việc ông trời có cho ngươi hay không.”

“Mà việc của chúng ta cuối cùng có thành công hay không, phụ thuộc vào việc thần tiên có cho hay không, chứ không phải quan huyện, Thần vu hay chúng ta đều không quan trọng.”

Âm Dương đạo nhân nắm bắt được trọng tâm, Hạc đạo nhân và Ngao đạo nhân ngồi xếp bằng tĩnh tâm lắng nghe.

"Hơn nữa, chúng ta tranh giành nghi thức nghênh thần hay tranh giành miếu thờ nào?”

“Chúng ta chỉ cần để thần linh nhìn thấy lòng hướng đạo của mình là đủ rồi, còn những thứ khác đều là vật ngoài.”

“Mục đích chính của việc đến đây lần này là để cho thần linh biết được tâm ý của chúng ta.”

“Có biết không?”

Hạc đạo nhân và Ngao đạo nhân mới tỉnh ngộ, liên tục gật đầu.

Nói đến đây, giọng nói của Âm Dương đạo nhân nhỏ lại nhiều, có vẻ như cũng mang theo chút chột dạ.

"Ngươi và ta đều biết, nghi thức nghênh thần của chúng ta có vấn đề, liệu chúng ta có thể nghênh đón được thần linh xuống hay không, cả ngươi và ta đều không chắc chắn.”

Vì vậy, nếu Vu thần của dòng dõi cổ Chu có khả năng nghênh thần xuống, hãy để vu thần đó lên trước, dù sao họ chắc chắn cũng có một số truyền thừa từ thời thượng cổ, nếu họ thực sự có thể rước thần xuống, ngươi và ta cũng sẽ cùng nhau tế thần, để thần linh nhìn thấy chúng ta.”

Bạn đang đọc Ta Là Tiên (Bản dịch) của Lịch Sử Lý Xuy Xuy Phong
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Buu.Buu
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 20

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.