Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thần Vu

Phiên bản Dịch · 1018 chữ

Huyện lệnh Giả Quế vừa nhìn thấy những sơn dây này, lập tức không biết phải làm sao.

“Có chuyện gì thế?”

“Xảy ra chuyện gì thế?”

Hắn vội vàng sai người đi hỏi, người nọ vội vàng chạy đi, sau đó thở hồng hộc quay về.

“Là sơn dân ở trong núi, nhưng mà bọn hắn cũng tới để nghênh thần, nhưng thứ bọn hắn khiêng đến...”

Người nọ thở hổn hển hồi lâu mới bình tĩnh lại, điều này khiến Giả Quế cảm thấy sốt ruột.

Hắn vội vàng hỏi:

“Khiêng cái gì tới?”

Sắc mặt người nọ vừa sợ hãi vừa kính sợ:

“Là thần vu.”

Giả Quế không phải người bản xứ, nhưng những người địa phương đều biết thần vu là gì, thể hiện cho điều gì, thậm chí chỉ cần nhắc đến tên cũng khiến bọn hắn cảm thấy sợ hãi.

Thần vốn cao cao tại thượng, dù gì người phàm cũng chưa bao giờ nhìn thấy thần tiên, nên có lẽ cũng chẳng có cảm giác gì mấy.

Trong khi vu môn đã cắm rễ ở đây được trăm nghìn năm, địa vị cũng như rất nhiều điều khác của nó đã bén rễ trong cơ thể, thậm chí trong cả huyết mạch của người dân nơi đây.

Gương mặt Giả Quế ngơ ngác:

“Thần vu, thần vu gì?”

Người nọ nói tiếp:

“Nói là thần vu của Vân Trung Quân.”

Lúc này, Giả Quế mới nhìn xuống bên dưới, hắn cũng đã nhìn thấy một chiếc thần liễn trong đội ngũ đông nghịt kia.

Thế nhưng thứ mà Vân Chân đạo khiêng là một bức tượng thần mặc y phục rực rỡ được bện bằng cỏ.

Còn thứ bọn họ khiêng là một con người còn sống sờ sờ.

Chính là thứ được gọi là thần vu.

Thần liễn do sơn dân khiêng cũng được phủ màn trướng, bên trong là một bóng người đeo mặt nạ đang ngẩng đầu lên, cũng nhìn lên trên núi.

Giả Quế là huyện lệnh huyện Tây Hà của triều đình, nhưng huyện Tây Hà này chỉ là một khu vực nhỏ nằm dưới chân núi ở bên ngoài núi Vân Bích.

Mà ở sâu trong Vân Bích sơn mạch có hàng trăm làng trại to nhỏ đủ kiểu, từ thời xa xưa, những người này đã tự tụ tập với nhau thành một hệ thống riêng biệt, không bị triều đình quản thúc, cũng không phải cống nạp cho triều đình, mặc dù trên danh nghĩa, những người này cũng thuộc về triều đình, nhưng các sơn dân chưa bao giờ thừa nhận điều này.

Tín ngưỡng của những thôn dân này, cũng như thứ dựa vào tín ngưỡng này để thống trị bọn hắn chính là Vu.

“Phiền phức rồi!”

Giả Quế vừa biết lai lịch của những người này liền cảm thấy rất khó giải quyết, nếu hắn xử lý không thích đáng, sợ rằng chỉ trong chớp mắt sẽ xảy ra loạn lớn.

Hơn nữa ngay lúc này, Giả Quế cũng phát hiện ra một vấn đề.

Thần vu của Vân Trung Quân?

Đây không phải tên riêng của một thần vu nào đó, mà nó có họ có tên, chỉ một xưng hô quan trọng.

Đó cũng không phải chức vụ bên cạnh một vị thần nào đó, mà là thần vu thuộc về Vân Trung Quân.

Mà điều này cũng đã khiến Giả Quế nhận ra được điều gì đó.

Sau khi suy nghĩ hồi lâu, hắn nhận ra có lẽ vị thần hắn gặp phải hoàn toàn không có chút liên quan nào tới Vân Trung Quân, hắn muốn mời một đám “nhân sĩ chuyên nghiệp” tới giúp hắn nghênh thần, kết quả đã đốt sai hương, cũng đã bái sai cửa miếu.

Giả Quế ngoảnh đầu lại, nhìn về phía các đạo nhân của Vân Chân đạo.

Tình huống này, ngay từ khi bắt đầu, đối phương chưa hề nhắc tới với hắn.

“Dừng lại, dừng lại hết.”

Giả Quế hô lên lệnh điển lễ nghênh thần dừng lại, sau đó hắn đi xuống dưới núi, hắn phải xuống gặp thần vu kia một lần.

Giả Quế vội vàng đi xuống chân núi, thần vu không bước xuống thần liễn, người nghênh đón và nói chuyện với Giả Quế là một tế vu.

Giả Quế biết rõ nhưng vẫn cố hỏi:

“Mọi người tới đây là có chuyện gì, Giả Quế là huyện lệnh của huyện Tây Hà do triều đình phái tới, chi bằng cứ nói thẳng với Giả mỗ.”

Tế vu đứng ở phía trước thần liễn, khẽ khom người xuống:

“Giả huyện tôn, Vân Bích là thần vật mà tộc ta thờ phụng và tế tự suốt bao đời nay, Vân Trung Quân cũng là thần chủ mà chúng ta tế bái, hôm nay chúng ta tới đây là để thờ phụng thần vật của tộc ta, đồng thời tế tự thần chủ.”

Sau đó, tế vu ngẩng đầu lên, trước tiên hắn nhìn về phía sườn núi, sau đó lại nhìn sang Giả Quế, trong mắt hàm chứa ý giận.

“Chỉ là không biết Giả huyện tôn đang làm gì thế?”

“Ngươi cũng là người may mắn được gặp gỡ thần linh, sao có thể đưa đám người ô uế này tới làm ồn phía trước Vân Bích, quấy nhiễu sự yên tĩnh của thần linh.”

Giả Quế khó xử đứng im tại chỗ, hắn không phải sợ thần vu trong lời của tế vu và những sơn dân này, dù thế nào đi nữa, hắn cũng là đại diện cho triều đình.

Hắn chỉ là lo lắng dường như bản thân đã làm sai, liệu chuyện này có chọc cho thần linh bất mãn hay không.

Nghĩ tới việc bản thân hắn muốn được lộ mặt trước mặt thần, kết quả rất có thể sẽ bị lộ mông, Giả Quế càng cảm thấy xấu hổ không thôi, không biết nên nói gì.

“Điều này...”

Mà ngay lúc này, Đan Hạc đạo nhân của Vân Chân đạo cũng đã đuổi tới.

Bạn đang đọc Ta Là Tiên (Bản dịch) của Lịch Sử Lý Xuy Xuy Phong
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Buu.Buu
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 20

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.