Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nguy Hiểm

Phiên bản Dịch · 1064 chữ

Giang Triều:

“Tạm thời không dùng được thứ này.”

Vọng Thư:

“Lúc nguy hiểm có thể bảo vệ bản thân.”

Giang Siêu cũng không từ chối, Vọng Thư thấy vậy cũng rất vui vẻ.

Giang Siêu cất súng đi, sau đó đi ra bên ngoài, gần đây, tình trạng cơ thể của hắn đã tốt hơn rất nhiều, hắn cũng trở nên linh hoạt hơn rất nhiều.

“Đi xem tình hình bên ngoài một chút đi.”

Hôm nay là Lập Xuân.

Giả Quế đã xác định hôm nay sẽ bắt đầu động thổ xây miếu ở trước ngọc bích, còn điển lễ thỉnh thần, nghênh thần sẽ do Vân Chân đạo tiến hành, có không ít người cả trong lẫn ngoài huyện đều tới huyện Tây Hà.

Gõ gõ đập đập, vô cùng náo nhiệt.

...

Nơi này vốn không có đường, nhưng bởi vì có rất nhiều người tới lui, nên đã tạo thành một con đường từ trên rừng trúc xuống dưới chân núi.

Nơi này vốn là vùng ngoại ô hoang dã, nhưng giờ phút này có thể nói rằng người đông nghìn nghịt, những nhân vật có mặt mũi trong huyện Tây Hà hầu như đều tới, thôn dân sống ở núi sông Vân Bích đều tụ tập bên dưới chân núi.

Ngoài ra, còn có rất nhiều tầng lớp như tiểu thương, tăng lữ, đạo nhân, thợ xây, thợ gạch, đào kép, con hát... cũng tụ tập về đây. Phụ nhân, thiếu nữ đầu đội khăn trùm cắt thành hình chim én mang theo đồ đạc tới, nam nhân thì giúp đỡ mở đường.

“Tới rồi, tới rồi, đã nhìn thấy chưa?”

“Thấy rồi, còn mang theo màn trướng.”

“Có đạo sĩ, đã nhìn thấy chưa?”

“Nghe nói là đạo sĩ ở Tử Vân đến chỗ của chúng ta làm pháp sự.”

Dưới chân núi, tiếng chiêng tiếng trống thi nhau gõ, một đoàn người khiêng thần liễn có che màn trướng từ từ đi tới rừng trúc ở giữa sườn núi, trên đường thần liễn đi qua, trước tiên, mọi người đều dập đầu bái lễ, sau đó đi theo sát ở phía sau.

Đây là tập tục Lập Xuân của đất Sở, thế nhưng ngày xưa là để tiễn Xuân Thần, ngày nay lại đổi thành vị thần khác.

Người ngồi trên thần liễn chính là vị thần có thể ban cho mưa thuận gió hòa, thậm chí còn có năng lực hô mưa gọi gió đã được chứng thực.

Vân Trung Quân.

Cảnh tượng Lập Xuân ngày trước lập tức bị mọi người lãng quên, đón chào thời đại mới, thần mới thay thần cũ.

Đây cũng là nguyên nhân tại sao huyện lệnh mới nhậm chức Giả Quế của huyện Tây Hà lại lựa chọn ngày này, kết hợp điển lễ nghênh thần, lễ hội lập xuân với ngày động thổ xây miếu thờ lại với nhau.

Thứ nhất là hắn muốn nhân ngày lễ lớn Lập Xuân này xử lý ổn thỏa việc này. Thứ hai là để tất cả bách tính nhanh chóng tụ tập tới đây, biết được chuyện này.

Thứ ba, đương nhiên là hắn muốn để “Vân Trung Quân” có thể nhìn thấy cảnh tượng này, nhìn thấy sự “cố gắng” của hắn.

Lúc Giả Quế mang theo đoàn người cung kính chờ đợi phía trước rừng trúc, rừng trúc sau lưng hắn không biết đã lát xong đá từ khi nào, đi thẳng tới vùng đất bằng phía sau chân núi.

Sau đó, một đạo nhân đứng bên cạnh hắn cất giọng hô lớn:

“Nghênh thần!”

Sau đó, rất nhiều giọng nói vang lên liên tục:

“Nghênh thần rồi... nghênh thần rồi...”

Từng giọng nói đan xen, vang từ con đường núi truyền tới bên trong rừng trúc.

Cuối cùng, nó đã truyền tới chỗ sâu trong núi Vân Bích.

Giả Quế đã đọc tế văn xong, sau khi hành lễ, đoàn kép hát lại lần nữa biểu diễn nhạc khúc nghênh thần. Lúc này, mọi người mới tránh đường ra.

Âm Dương đạo nhân đi ở cuối cùng, mang theo người khiêng thần liễn đi vòng qua bên cạnh đám người, bước lên con đường lát đá đi vào rừng trúc.

Ngay thời khắc này.

Cho dù là Âm Dương đạo nhân, hay hai đạo nhân Kim Ngao, Đan Hạc, lúc này, bọn hắn đều vô cùng căng thẳng.

Bởi vì đi lên phía trước nữa chính là chân núi ấy, cũng chính là nơi đặt Vân Bích.

Trước đây, hai đạo nhân Kim Ngao, Đan Hạc đã tận mắt nhìn thấy Vân Trung Quân mang theo mây mù biến mất ở trước Vân Bích, trong mắt bọn hắn, ngọc bích kia chính là lỗi vào động phủ của thần tiên, là cánh cửa của hai giới Âm Dương.

Mà bọn hắn tới đây, cũng đồng nghĩa với việc đi tới trước mặt thần linh.

Khoảnh khắc cuối cùng trước khi đi vào rừng trúc, Âm Dương đạo nhân còn dặn dò hai đạo sĩ Kim Ngao, Đan Hạc.

Sắc mặt Âm Dương đạo nhân nặng nề:

“Phải vô cùng cẩn thận, không thể để xảy ra bất cứ sai lầm nào, ngẩng đầu 3 thước nhìn lên trên, thần linh đang nhìn chúng ta.”

Kim Ngao đạo nhân nhìn ngó xung quanh:

“Hình như ta cảm giác có thứ nhìn đó đang nhìn ta.”

Đan Hạc đạo nhân cũng gật đầu:

“Ta cũng có cảm giác như vậy.”

Ba đạo nhân lập tức hiểu ra gì đó, bọn hắn không dám nói chuyện nữa, chỉ vừa đọc kinh vừa đi vào bên trong.

Nhưng thần liễn chỉ mới đi vào rừng trúc được vài bước, lúc này, bên ngoài chợt có tiếng ồn ào truyền tới, điều này lập tức thu hút sự chú ý của mọi người.

Huyện lệnh Giả Quế của huyện Tây Hà đang cung kính nghênh thần cảm thấy bực bội, hắn lập tức nhìn xuống bên dưới chân núi, lập tức nhìn thấy một đội ngũ đông đúc đang đi tới bên dưới chân núi.

Quần áo và trang sức của những người đó hoàn toàn khác với thôn dân nơi này, vừa nhìn liền biết ngay là sơn dân sống ở chỗ sâu nhất bên trong núi Vân Bích, chỉ là không biết tại sao lúc này bọn hắn lại tới đây.

Bạn đang đọc Ta Là Tiên (Bản dịch) của Lịch Sử Lý Xuy Xuy Phong
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Buu.Buu
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 26

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.