Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tuyết Ngừng Rơi Rồi

Phiên bản Dịch · 1070 chữ

"Cay quá!"

Phía bên kia, hai đứa con của Giả Quế thì không có ý nghĩ phức tạp như ông ta, bọn trẻ chỉ đỡ mẫu thân từ trong xe ngựa xuống để đi vào vách hang, tất cả mọi người tập trung ở rìa ngoài của vách hang để tránh tuyết, còn đem theo lò than xuống đặt ở vách hang.

Bề ngoài của tên Giả Quế này có vẻ xấu xí, nhưng dung mạo của hai đứa con lại xinh xắn đáng yêu, chẳng giống ông ta chút nào, nhưng sau khi nhìn thấy phu nhân của ông ta thì mọi chuyện cũng trở nên dễ hiểu.

Phu nhân của ông ta cũng cúi đầu vái chào Giang Triệu nhưng không lên tiếng, tính cách có chút nhạt nhẽo, điểm này thì lại không giống với hai đứa con.

Trận mưa đá đang rơi cũng đã ngừng, thời gian dần qua cũng chỉ còn lại tuyết lớn.

Màn đêm càng lúc càng tối, cả vùng đất dần dần chỉ còn nghe thấy tiếng gió tuyết và tiếng nước sông chảy róc rách, nghe một hồi lâu cũng dần quen tai, đám người ngồi ở vách hang vây quanh lò than cũng dần trở nên buồn ngủ.

Bởi vậy, những âm thanh kia đột nhiên yên ắng lại, lại khiến đám người chợt không quen nên đột nhiên bừng tỉnh.

Đám nô bộc tùy tùng đứng lên, một số thì đi xem ngựa và xe, một số thì đi tuần tra xung quanh.

"Tuyết ngừng rơi rồi."

"Sắp đến đầu xuân năm mới mà lại có một trận tuyết rơi lớn như thế, vào mấy ngày mùa đông cũng không thấy cảnh tượng này."

"Nhìn kìa, thế mà lại tận một lớp dày thế này."

Tuyết ngừng rơi, mặt trăng cũng xuất hiện trên bầu trời đêm.

Thiếu niên nhìn mặt trăng và hỏi một người tùy tùng lớn tuổi, bộ dáng cung kính rất nhiều, còn gọi người đó là thúc.

"Tuyết rơi khoảng bao lâu rồi?"

Người tùy tùng suy nghĩ một lúc, sau đó nhìn mặt trăng và các ngôi sao trên bầu trời rồi đưa ra một câu trả lời không tính là quá chính xác.

"Ba canh giờ, chắc là vẫn chưa đến bốn canh giờ."

Nhưng đối với thiếu niên này thì câu trả lời như thế là đủ rồi, hắn có chút vui mừng hô to.

"Đúng là ba canh giờ ba khắc, không sai chút nào."

Nói đến đây, thiếu niên lại nghĩ đến điều gì đó, hắn lập tức đi về hướng tuyết.

Tất cả mọi người đều nhìn về phía hắn, cũng đều biết hắn sẽ làm gì.

Người thiếu niên đứng thẳng giữa đường và duỗi tay thò ngón trỏ ra đâm vào lớp tuyết dưới ánh trăng, lập tức nhìn thấy đáy.

Mà lớp tuyết kia dày không hơn kém đầu ngón tay bao nhiêu, trùng hợp chỉ sâu một ngón tay và bị chặn lại ở chỗ khớp nối với bàn tay.

Lần này, lại không có ai lên tiếng nữa.

Tất cả mọi người chỉ có phản xạ có điều kiện đều đồng loạt quay đầu lại, nhìn về phía bóng dáng đang ngồi trong vách hang kia.

Thần.

Chỉ nửa ngày, những lời người ngồi trong hang đá nói ra đều ứng nghiệm từng li từng tí, không sai chút nào.

Cộng thêm với những biểu hiện khác thường của người đó, tất cả mọi người tuy biểu lộ ra những vẻ mặt và thái độ khác nhau nhưng trong lòng đều không hẹn mà cùng nảy ra một ý nghĩ.

"Người ư?"

"Quái vật ư?"

Mà mang theo ý nghĩ này nhìn kỹ người đó, càng nhìn càng thấy thần dị.

Người đó để tóc xõa, không búi tóc cũng không đội mũ nhưng lại không hề có vẻ lộn xộn.

Mà kỳ lạ hơn chính là màu da của đối phương, giống như trẻ sơ sinh, người thường dù có không động tay vào việc gì cũng không thể làm được như vậy.

Nhưng nếu không phải là người thì lại không giống yêu quái gì cả.

"Chẳng lẽ là thần tiên hạ phàm?"

Mà lúc này, người đó lại như ngủ thiếp đi, nhắm mắt lại, cho đến khi một âm thanh kỳ lạ truyền đến từ dưới tấm chăn mà người đó đắp.

"Tít tít tít!"

“Thần tiên” tỉnh lại, mở mắt ra.

Như nhớ ra điều g, “Thần tiên” lấy ra một thứ gì đó từ trong lòng.

Đó là một chiếc hộp vuông vức tỏa ra ánh bạc giống như một viên gạch, trên đó có một số kết cấu và thiết kế lũ không tinh xảo đến mức kinh ngạc, cùng một số đĩa tròn và ô vuông kỳ lạ.

“Thần tiên” vặn một cái đĩa tròn, phát ra tiếng lạch cạch.

Sau khi xác định vị trí, lại ấn một trong những ô vuông xuống.

"Cạch!"

Tiếng kêu giòn giã phát ra, đối phương áp chiếc hộp vuông đó vào tai.

Mà bên trong.

Ngay lập tức truyền đến giọng nói của một người phụ nữ muốn thể hiện sự tao nhã, hiểu biết nhưng lại đầy chất máy móc.

Giọng nói đó không lớn, chỉ có một mình Giang Triều nghe thấy, cũng chỉ có hắn ta mới hiểu được.

"Xoẹt xoẹt xoẹt... xoẹt xoẹt xoẹt..."

"Xin chào."

"Chào mừng bạn đến với bản tin dự báo thời tiết hôm nay."

"Bây giờ sẽ... phát cho... xoẹt xoẹt xoẹt... tình hình thời tiết trong một tuần tới của huyện Tây Hà."

---

Giang Triều áp chiếc radio vào tai, kéo chặt tấm chăn trên người, chăm chú lắng nghe tình hình thời tiết tiếp theo.

Tín hiệu không được tốt lắm nhưng không ảnh hưởng đến việc nghe được tình hình chung.

"Thời tiết lạnh giá sẽ duy trì trong năm ngày tới và khi thời tiết ấm lên và tuyết tan, sẽ có lũ bùn đất và lở đất ở núi Vân Bích."

"Mà vùng Trương Gia thôn gần đó vừa hay nằm ở khu vực nguy hiểm, sẽ bị lũ bùn đất bao phủ, đặc biệt đưa ra cảnh báo thiên tai."

"..."

Giang Triều lặng lẽ nghe hết toàn bộ bản tin dự báo thời tiết, sau đó trong máy thu thanh chỉ còn lại tiếng ồn ào.

"Xoẹt xoẹt xoẹt..."

Bạn đang đọc Ta Là Tiên (Bản dịch) của Lịch Sử Lý Xuy Xuy Phong
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Buu.Buu
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 68

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.