Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hỏi Thăm

Phiên bản Dịch · 1063 chữ

“Dục lan thang hề mộc phương, hoa thải y hề nhược anh.”

Lão đạo nhìn sang Giả Quế, lên tiếng nói.

“Giả huyện tôn, phải chăng đã xác nhận được?”

Nội dung câu đầu tiên đó ý nói sau khi thần linh tắm rửa xong, mặc lên người áo nhiều màu.

Quả Quế lập tức nhớ tới lần đầu nhìn thấy bóng dáng nọ, đối phương mặc áo mỏng, khoác lên mình một chiếc áo choàng hoa lệ, nhiều màu sắc đến chói mắt ngồi ở bên bờ sông, đi bộ nhàn nhã thưởng thức cảnh sông nước, dáng vẻ như vừa mới tắm xong.

Mà lúc đó, chính con người lười biếng và an nhàn nơi hoang vu dã ngoại kia cũng khiến hắn cảm thấy kỳ lạ, vì thế mới dừng bước lại hỏi thăm.

Lão đạo cũng đọc tiếp hai câu sau đó:

“Linh liền quyền hề ký lưu, lạn chiêu chiêu hề vị ương.”

“Kiển tương đảm hề thọ cung, dữ nhật nguyệt hề thọ quang.”

Lão đạo:

“Lúc thần linh giáng thế, sẽ mang đến ánh sáng giống như nhật nguyệt, cảnh tượng mà lang quân và nương tử nhà huyện tôn nhìn thấy, chẳng phải đã ứng với hai câu này ư?”

Giả Quế liền đọc tiếp:

“Long giá hề đế phục, liêu cao du hề chu chương.”

Câu cuối cùng:

“Linh hoàng hoàng hề kỳ giáng, tiêu viễn cử hề Vân Trung.”

Mang theo ánh sáng từ trên trời tới, biến mất trong mây mù, đây chính là cảnh tượng hai đạo sĩ Kim Ngao và Đan Hạc gặp phải.

Đan Hạc đạo nhân cũng nói:

“Vân Trung Quân không chỉ là Vân Thần, từ xa xưa, phàm nhân thường khẩn cầu mưa thuận gió hoà với hắn, trước đây, Giả huyện tôn cũng đã từng trải qua điều này.”

Giả Quế vô cùng kích động, hắn đương nhiên nhớ tới dự báo tuyết rơi lúc trước, cảnh tượng lúc đó, dù là thời gian hay lượng tuyết đều không sai chút nào.

“Trùng khớp.”

“Tất cả đều trùng khớp.”

Giả Quế đến đây chính là vì điều này, mà đáp án các đạo nhân của Vân Chân đạo đưa cho hắn cũng khiến hắn vô cùng hài lòng.

Hắn đứng lên, đi tới phía trước cửa sổ, không ngừng lặp lại cái tên đấy.

“Vân Trung Quân.”

“Vân Trung Quân.”

Lúc này, Giả Quế hoàn toàn không nghĩ gì nhiều, chỉ cảm thấy cái tên này rất sống động, vô cùng tương xứng với dáng vẻ của thần thánh trong mắt hắn.

Thậm chí khi đọc đi đọc lại, hắn còn có cảm giác cái tên này vốn dĩ nên thuộc về người đó.

Giả Quế gật đầu, sau đó quay lại nhìn về phía ba đạo nhân.

“Nếu chuyện Vân Bích xuất thế có liên quan tới vị thần kia, vậy hãy xây miếu thờ ở chỗ Vân Bích.”

“Những chuyện liên quan, còn cần các vị đạo trưởng giúp đỡ thêm.”

Cứ như vậy, chuyện liên quan tới vị trí miếu thờ đã được xác định.

Ba đạo sĩ bận rộn hồi lâu không phải bởi vì điều này à, bọn hắn vội vàng chắp tay hành lễ.

“Chắc chắn sẽ tận tâm tận lực.”

Vọng Thư trông giống như ánh trăng, cũng giống như thần nữ đang đánh xe.

Lúc thì nàng xuất hiện trong màn đêm le lói, lúc thì tuần du khắp khe núi, đáy cốc, lúc thì lưỡng lự bên cạnh cây dâu trong thôn trang.

Nàng nhẹ nhàng dạo bước, đi lại trong thế giới mà người khác không thể nhìn thấy, sau khi trở về, nàng mang theo tin tức đi tới bên cạnh Giang Triều.

Vọng Thư ngồi trên xe, chậm rãi xuyên qua mây mù ở chỗ sâu trong màn đêm mà tới, nàng dừng lại ở trung tâm màn đêm le lói, nghiêng đầu nhìn Tống Du ở bên ngoài màn đêm le lói, nghê thường tung bay trong gió.

Nàng nói với Giang Triều:

“Chúc mừng ngươi, ngươi đã trở thành Vân Trung Quân.”

Giang Triều cũng không ngờ, có một ngày mình lại có liên hệ dính líu với một vị thần như Vân Trung Quân, thậm chí còn bị người ta xem như Vân Trung Quân.

Hắn không phải thần thánh, cũng không có năng lực siêu nhiên gì đặc biệt, những điểm kỳ lạ hắn biểu hiện ra chẳng qua cũng chỉ là bộc lộ ra bên ngoài một số thứ do thời đại khoa học kỹ thuật mang lại cho hắn.

Giang Triều chỉ nói:

“Bớt phiền phức.”

Quả thực hắn đã bớt được không ít phiền phức, ngay cả việc chế tạo cho mình một thân phận mới cũng không cần thiết.

Vọng Thư nói tiếp:

“Bọn hắn sẽ lập tức xây miếu cho ngươi, ngươi không thấy kích động à?”

Giang Triều:

“Tại sao lại kích động?”

Vọng Thư:

“Đó chính là nhà mới của ngươi.”

Giang Triều:

“Đó là nhà của tượng bùn ở, chứ không phải nhà cho ta ở.”

Giang Triều không tiếp tục chủ đề này nữa, mà hỏi Vọng Thư.

Giang Triều:

“Kế hoạch của ngươi đã hoàn thành chưa?”

Vọng Thư:

“Đã bắt đầu rồi, thế nhưng vẫn chưa chính thức thực hiện, dù sao những thứ ở xung quanh cũng quá nhiều.”

Lúc này, Vọng Thư liền chỉ về phía một thứ trên giá đỡ di động, mỉm cười nói:

“Nhưng mà ta đã thuận tiện làm cho ngươi cái này.”

Giang Triều cúi đầu xuống nhìn, vừa nhìn hắn liền nhận ra ngay đó là thứ gì.

“Súng?”

Vọng Thư cũng đã bắt đầu hiểu rõ thời đại này, thậm chí đã bắt đầu quen thuộc với thời đại này.

“Ngươi có thể gọi nó là Chương Tâm Lôi.”

“À, còn có cả Lôi Hoàn!”

Lúc mới bắt đầu, Giang Triều còn đang nghĩ Lôi Hoàn là gì, nhưng hắn lập tức phản ứng lại, Lôi Hoàn chính là đạn.

Hắn cầm khẩu súng trong tay, cây súng nặng trĩu, còn có cảm giác lạnh lẽo.

Ngón tay hắn đặt trên cò súng, tưởng tượng tới động tĩnh và âm thanh khi thứ này bắn ra, đối với người ở thời đại này mà nói, đây quả thực chính là sấm sét phát ra từ lòng bàn tay.

Bạn đang đọc Ta Là Tiên (Bản dịch) của Lịch Sử Lý Xuy Xuy Phong
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Buu.Buu
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 24

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.