Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Âm Dương Đạo Nhân

Phiên bản Dịch · 1010 chữ

“Con ta thấy tiên nhân dùng thần quang chiếu sáng sông lớn, thần quang như trăng tròn, bị tiên nhân lấy từ trên mây xuống, mưa gió sấm chớp giáng xuống theo ý nghĩ của tiên nhân, con Giao Long kia liền rơi xuống sông rồi biến mất.”

Đan Hạc đạo nhân càng viết càng ngạc nhiên, thậm chí hắn còn nhiều lần ngẩng đầu lên nhìn Giả Quế, xác định xem vị Giả huyện tôn này có đang nói dối hay không.

Cảnh tượng này quá mức kỳ lạ, theo bản năng khiến người ta khó lòng tin tưởng, nhưng hắn liên tưởng tới chuyện bản thân đã từng trải qua, nơi hắn đã gặp được tẩu giao, liền cảm thấy lời này không phải là giả.

Giả Quế nói xong, Âm Dương đạo nhân liền đứng dậy, lập tức chắp tay thi lễ.

“Giả huyện tôn quả nhiên là người mang phúc lớn, duyên lớn, nếu không phải như vậy, há có thể có được kỳ ngộ như thế.”

Nói tới đây, Âm Dương đạo nhân liền nhìn về phía hai đạo nhân Kim Ngao, Đan Hạc.

“Nói ra, trên đường hai sư đệ của ta trở về từ thôn Trương Gia cũng đã gặp được vài chuyện, muốn xác minh lại với huyện tôn.”

Kim Ngao không tự tin lắm với khả năng ăn nói của mình, hắn bèn để Đan Hạc đạo nhân lên tiếng, hắn cũng kể về chuyến hành trình của mình, miêu tả kỹ càng dáng vẻ của người áo trắng nọ.

Nghe xong, Giả Quế cũng hết sức giật mình, ngạc nhiên liên tục hô lên:

“Không sai, đó chính là thần tiên.”

….

Từ đó, cả ba đạo nhân đều đã biết được những điểm đặc biệt có liên quan tới Sở thần thượng cổ vô danh kia.

Thứ nhất, vị thần linh này có thể cảm nhận được sự thay đổi của mây gió đất trời, biết được nắng, râm, mưa, tuyết, thậm chí còn có thể che phủ mặt trăng trong mây và mượn dùng ánh sáng mặt trăng.

Thứ hai, vị thần này có pháp lực thần thông, có thể cưỡi rồng cưỡi giao.

Thứ ba, vị thần này có thể nói chuyện với linh hồn của sông núi, khi hắn ra ngoài, sương mù đi theo, hắn còn liên quan tới Vân Bích có nguồn gốc từ thời thượng cổ.

Đan Hạc đạo nhân nhìn về phía những hàng chữ bản thân viết xuống bên trên tờ giấy, một vị thần thượng cổ đi lại giữa phong vân, một sự tồn tại có thể vĩnh viễn duy trì thanh xuân, bất lão bất tử, lại có thể cưỡi rồng cưỡi giao, được sơn thần, thổ địa, Sơn Xuyên thần nữ vây quanh, một vị thần xuất hiện từ thời man hoang, dạo chơi nhân gian suốt mấy nghìn năm, được đời đời vu hiệt Sở quốc tế tự và thờ phụng.

Trong chớp mắt, những chuyện này không chỉ dày kín tờ giấy của hắn, mà còn xuất hiện trong đầu hắn.

Mà ngay lúc này, Giả Quế cuối cùng cũng đã hỏi lại câu mà hắn đã đề cập tới lúc trước.

“Giả mỗ muốn xây miếu dựng tượng cho thần tiên, đáng tiếc đến tận bây giờ, ta vẫn hoàn toàn không hiểu lời chỉ điểm của thần tiên cũng như làm gì để giải cứu bách tính huyện Tây Hà, khômg biết phải làm sao mới ổn.”

“Không biết Đạo Chủ có thể chỉ ra sai lầm, nói cho Giả mỗ rốt cuộc thần linh đó là vị thần đến từ phương nào chăng?”

Trước đó, Âm Dương đạo nhân và hai đạo nhân Kim Ngao, Đan Hạc đã có dự cảm, lúc này lời của Giả Quế vừa bổ sung vừa xác minh cho suy đoán ban đầu của bọn hắn, nhưng lão đạo vẫn không nói thẳng ra.

Âm Dương đạo nhân:

“Huyện tôn có biết, trước đây, huyện Tây Hà này và núi Vân Bích có tên là gì không?”

Giả Quế:

“Khu vực thuộc Sở quốc cổ.”

Lão đạo:

“Nói chính xác hơn, trước đây có lẽ nó lệ thuộc vào Vân Mộng Trạch.”

Âm Dương đạo nhân lấy một tấm bia đá ra, bảo đạo đồng trình lên cho Giả Quế xem.

Giả Quế xác nhận một hồi:

“Hình như đây là văn tự của Sở quốc thời cổ, có lẽ nó rơi từ trên trên tấm bia đá xuống.”

Âm Dương đạo nhân gật đầu:

“Đây là thứ do Đạo Chủ đời thứ hai của Vân Chân đạo chúng ta để lại, nó được lấy từ một số thác ấn bên trong di chỉ của núi Vân Bích.”

Âm Dương đạo nhân đứng lên, kéo ống tay áo rộng ra, chỉ vào một hàng chữ bên trong bia đá.

“Lời giảng ở bên trên chính là đang nói đến một trong những vị thần được Sở quốc xưa thờ phụng - Vân Trung Quân.”

Giả Quế dường như đã hiểu ra điều gì đó:

“Ngươi nói là?”

Âm Dương đạo nhân:

“Nghe nói Vân Trung Quân là Vân Thần, giáng mây làm mưa, bởi vậy hắn cũng là Vũ Thần, nhưng cũng có lời đồn hắn là Vân Mộng Trạch Thần.”

“Người thời thượng cổ và những người dân còn sót lại trong núi ngày nay đều tin rằng năng lực của hắn là có thể khống chế sấm sét, hô mưa gọi gió, vì thế vào mùa xuân, người dân cũng sẽ cầu nguyện hắn ban cho mưa thuận gió hoà, lương thực dồi dào.”

Giả Quế:

“Đất Yến Triệu cũng có phong tục bái tế Vân Trung Quân.”

Âm Dương đạo nhân:

“Ta cũng biết về những truyền thuyết được lưu truyền ở đất Sở, thế nhưng dù sao bây giờ cũng cách thời Sở xưa quá lâu, tóm lại cũng có chút bất công.”

Lão đạo không phản bác lại, mà đưa mắt nhìn về phía tấm bia đá, thậm chí còn tự mình đọc lên.

Bạn đang đọc Ta Là Tiên (Bản dịch) của Lịch Sử Lý Xuy Xuy Phong
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Buu.Buu
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 20

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.