Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nê Giao Rơi Xuống Sông

Phiên bản Dịch · 1092 chữ

Nhưng có một vấn đề, đó là không phải ngươi muốn bái thần thì sẽ có thể bái, muốn thờ thần thì cũng phải tìm ra cửa thì ngươi mới có thể đi vào.

Nếu như ngay cả tên của thần linh là gì cũng không biết, thêu dệt vô cớ nói rằng đây là thần chủ của nhà các ngươi, vậy không biết những thần khác sẽ ra sao, chỉ sợ vị thần ở gần cửa nhà của ngươi sẽ lập tức tìm tới cổng nhà ngươi.

Vị thần không biết tên kia có thể khiến cho nê giao rơi xuống sống, vậy hắn cũng có thể khiến cho Giao Long lên bờ lại lần nữa.

Đan Hạc đạo nhân vuốt râu suy nghĩ:

“Thời cổ đại, núi Vân Bích lệ thuộc vào Sở quốc cổ, cả một vùng đều có tên là Vân Mộng Đại Trạch, bây giờ, Sở quốc cổ đã biến mất từ lâu, Vân Mộng Đại Trạch cũng trở thành hồ Tương Quân và ba hồ khác, có lẽ vị thần linh đó xuất phát từ đất này.”

Giọng nói của Kim Ngao đạo nhân khá lớn:

“Có phải là chủ của núi non thời cổ không?’

Âm Dương đạo nhân nhớ tới vị thần có thể biểu lộ ra thần thông kia:

“Vị thần linh kia có thể hô mưa gọi gió, hiểu rõ biến số của trời đất, trấn áp Giao Long giống như điều khiển nô bộc, chắc chắn không phải thần linh bình thường.”

Đan Hạc đạo nhân nói tiếp:

“Trừ khi vị thần đó chính là thủy thần Vân Mộng, hoặc là thần Tương Thủy?”

Âm Dương đạo nhân lắc đầu, cảm thấy điều này không đúng lắm.

“Kiểm tra thử những ghi chép liên quan tới Vân Bích đi, có lẽ đó mới là điểm mấu chốt nhất.”

Một đêm không ngủ, khêu đèn đọc xuyên đêm.

Mãi cho đến khi gà gáy, bên trong đạo quan vẫn không có ai nghỉ ngơi.

Lúc trời sáng, ba người cuối cùng cũng rãnh rỗi đôi chút, bên ngoài có người đi vào thông báo.

“Quan Chủ, có người từ trên núi tới.”

Ba đạo nhân không kiên nhẫn nhìn ra bên ngoài, Đạo Chủ còn chưa lên tiếng, Kim Ngao đạo nhân liền hô lên với người bên ngoài.

“Hôm nay không gặp người ngoài.”

Nhưng rất nhanh sau đó, bỗng có một người xông vào.

“Đạo Chủ, hai vị đạo trưởng, là Giả huyện lệnh tới.”

Lúc này, ba đạo sĩ đưa mắt nhìn nhau, Đan Hạc đạo nhân lập tức mở miệng nói.

“Mau mời vào.”

Giả Quế muốn để những “nhân sĩ chuyên nghiệp” của Vân Chân đạo tới làm pháp sự thỉnh thần, xây miếu lập tượng thần, kéo dài hương hỏa cho thần tiên, còn Vân Chân đạo cũng muốn mượn sức mạnh của Giả huyện lệnh, đạt được mục đích tiếp cận thần linh, thậm chí trở thành “người phát ngôn” của thần linh.

Từ một ý nghĩa nào đó, hai bên có thể nói rằng khá ăn nhịp với nhau.

Nhưng cuối cùng, Âm Dương đạo nhân vẫn đứng lên.

“Không, tranh thủ thời gian theo ta ra ngoài nghênh đón.”

Trời còn chưa sáng, Giả Quế đã ra khỏi thành, chưa tới buổi trưa, hắn đã tới bên dưới Tử Vân Phong, có thể nói rằng vô cùng nôn nóng.

Lúc hắn mang theo đám người hô trước gọi sau đi tới chân núi, men theo đường mòn đi lên trên cao, một đám đạo nhân, đạo đồng cũng đã xếp hàng đứng đầy phía trước sơn môn, nghênh đón hắn tới.

“Cung nghênh Giả huyện tôn.”

Giả Quế vừa nhìn liền thấy ngay lão đạo đang đứng ở vị trí trung tâm được hai đạo sĩ béo gầy bảo vệ ở hai bên trong đám người, trông dáng vẻ của đối phương bất phàm, phong độ phơi phới, rất có dáng vè tiên phong đạo cốt trong mắt người bình thường.

Nhưng trước đây, Giả Quế đã từng gặp được “tiên nhân” chân chính, lúc này, vừa nhìn thấy Âm Dương đạo nhân, hắn cảm thấy người này cũng chỉ bình thường mà thôi.

Nhưng lời này không thể nói thẳng trước mặt người khác được, Giả Quế cũng rất tán thưởng vị đạo sĩ đã từng làm quan này.

“Nghe đại danh của đạo trưởng đã lâu, hôm nay gặp mặt, quả nhiên không phải người trần bình thường.”

Âm Dương đạo nhân khẽ cúi đầu, hai tay chắp ở sau lưng, hắn thẳng lưng lên sau đó mới đáp lại:

“Giả huyện tôn quá khen.”

“Lần này, huyện tôn vừa đến đã hoá giải kiếp nạn lớn của huyện Tây Hà chúng ta, lại có duyên được tiên nhân chỉ điểm, ngươi tới huyện Tây Hà chúng ta mới là phúc của bách tính huyện Tây Hà, chuyện này là sự sắp xếp của ông trời.”

Kiệu hoa nhiều người khiêng, chưa nói đến việc lời này của Âm Dương đạo nhân đã chạm vào trái tim của Giả Quế, sau khi trải qua chuyện lần này, ngay cả chính hắn cũng có cảm giác việc mình đi tới huyện Tây Hà là do sự sắp xếp của ông trời.”

Sau khi hai người đưa đẩy một hồi, mọi người liền đi vào trong quan.

Âm Dương đạo nhân tiếp tục chủ đề vừa nãy, nói đến tiên duyên kỳ ngộ của Giả Quế trước đó, đến lúc này, Giả Quế cũng không cần che giấu nữa, lập tức nói rõ toàn bộ quá trình.

Mà lúc này, cả ba đạo sĩ của Vân Chân đạo cũng nhờ vậy mà biết thêm nhiều chi tiết liên quan tới vị thần kia hơn, Đan Hạc đạo nhân ở bên cạnh cũng cầm bút ghi lại tường tận.

Đầu tiên là tuyết và mưa đá đầu mùa vào giờ Thân trong dự báo của tiên nhân, còn cả tiên đoán sau 3 giờ 3 khắc tuyết sẽ dày hơn một lóng tay, sau đó là chuyện liên quan tới tẩu giao.

Hắn vừa viết vừa đọc lại:

“Khu vực núi sông trong trấn có Giao Long xuất hiện dị động… Lúc đó, có một con nê long sẽ thoát ra, tạo thế để tẩu long rời khỏi thành… Đến lúc đó, núi sập đất lún, đất đá rơi xuống…”

Nói mãi nói mãi, Giả Quế đã nói đến chuyện tẩu giao đêm đó, chuyện hai đứa con của hắn đã chứng kiến.

Bạn đang đọc Ta Là Tiên (Bản dịch) của Lịch Sử Lý Xuy Xuy Phong
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Buu.Buu
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 28

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.