Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tiểu lang Giả Gia

Phiên bản Dịch · 1021 chữ

“Ai ngờ, mới đi được nửa đường, sầm sét trên trời vang lên.”

“Mưa gió chập chờn, núi lở đất lún, Giao Long thoát ra ngoài, chúng ta chạy trốn tới bờ sông, suýt chút nữa thì bị Giao Long ăn thịt.”

Giả Quế càng tức giận hơn, lập tức vỗ bàn:

“Thần tiên nào dễ gặp như vậy, hơn nữa, thần tiên để các ngươi gặp, các ngươi mới có thể gặp, không phải các ngươi muốn thế nào thì sẽ như thế đó.”

“Ngươi lỗ mãng như vậy, nếu như gặp phải thần linh thì làm thế nào?”

Lúc này, tiểu lang Giả gia không dám lên tiếng nữa, cúi đầu xuống.

Hơn nữa, lúc hắn nói tới đây, thiếu nữ nằm trên giường cũng đặt chén sang một bên.

Sau khi thị nữ nhận chén, lúc này, nàng mới yếu ớt ngẩng đầu lên, nhẹ giọng nói.

“Chúng ta đã nhìn thấy.”

Giá Quế sững sờ, nhìn về phía nữ nhi của mình.

“Nhìn thấy gì?”

Sau đó, hắn lại nhìn sang nhi tử:

“Nhìn thấy thứ gì?”

Lúc này, tiểu lang Giả gia mới dám tiếp lời, đồng thời nhớ lại khung cảnh mình nhìn thấy đêm đó, hắn liền không nhịn được trở nên kích động, lập tức đứng lên nói:

“Đêm đó, chúng ta chạy tới bờ sông, vừa hay nhìn thấy thần tiên đang ngồi ngay ngắn ở chỗ sâu trong vách hang.”

“Lần này, để ngăn chặn Giao Long kia, thần tiên đã để lộ mặt thật, một vòng sáng nổi bật hiện lên ở sau lưng hắn, cuối cùng, ta và a tỉ cũng xem như đã gặp được thần phật giáng thế.”

“Con nê giao hung ác kia chạy xuyên qua núi, nhảy từ dưới hang đá vào trong lòng sông, thần tiên đã chế trụ ác giao ngay trên sông, chẳng mấy chốc đã đưa được nó vào trong dòng sông, dưới vòng sáng của thần tiên, con Giao Long kia còn chẳng dám nhúc nhích.”

Nói mãi, nói mãi, khung cảnh trong đầu tiểu lang Giả gia càng trở nên rõ ràng, như thấy rõ mồn một cảnh tượng đó ở trước mặt.

Bên trong khoang thuyền mưa gió bão bùng, Giao Long xuất thế, sấm sét đan xen, thần tiên giáng trần, cầm vòng sáng giống như mặt trăng, đưa Giao Long vào trong nước.

Hắn cảm thấy đời này kiếp này, có lẽ hắn cũng khó mà quên được cảnh tượng này.

“Cha, ngươi không nhìn thấy cảnh tượng đêm đó, thực sự còn rung động hơn trăm ngàn lần so với những gì trong sách viết.”

“Thần tiên, đó mới là thần tiên chân chính.”

Sắc mặt Giả Quế lập tức thay đổi, thì ra lúc Giao Long kia xuất thế, thần tiên cũng xuất hiện theo.

Nghe thấy hai đứa con của mình nói như vậy, trong lòng Giả huyện tôn cũng dâng trào nhiệt huyết, muốn nhanh chóng thúc đẩy việc xây tượng miếu thờ cho vị thần tiên kia.

Giả Quế suy nghĩ một lúc, liền nói với phụ tá ở bên cạnh:

“Sắp xếp đi, ngày mai sẽ tới gặp Âm Dương đạo nhân của Vân Chân đạo.”

Vân Chân đạo mới truyền bá tới huyện Tây Hà từ thời tiền triều, đã truyền được bốn đời, sau khi tới đây, Giả Quế chỉ mới nghe đồn về Âm Dương đạo nhân, trước đây, Âm Dương đạo nhân từng làm chủ bộ ở huyện Kim Cốc ở đầu bên kia của núi Vân Bích, sau này hắn mới từ quan tu đạo, nghe nói cũng tu được một vài thành tựu.

Giả Quế cảm thấy chuyện hắn muốn xây miếu cho thần tiên, cũng không thể thiếu sự giúp đỡ của đạo môn.

Ngay thời khắc này.

Ba đạo nhân và các đạo đồng, tín đồ của Vân Chân đạo đang vô cùng bận rộn, Đạo Chủ phá lệ trai giới cầu nguyện, chiêm bốc hỏi quẻ cầu được trời xanh trả lời, những người biết chữ khác cũng đang bận rộn tìm kiếm lai lịch của thần tiên ở trong sách.

Thế nhưng, đám người đã lật rất nhiều kinh điển và ghi chép, cũng vẫn không tìm ra bất cứ ghi chép nào có liên quan tới người thành tiên ở núi Vân Bích.

Đạo nhân béo Kim Ngao:

“Quả nhiên không phải, vậy chỉ có thể là thần linh ở nơi tế tự của đất Sở thời thượng cổ.”

Đạo nhân gầy Đan Hạc:

“Cũng không thể nói không phải là tiên nhân, chỉ là không phải tiên thánh của đạo môn chúng ta, nhưng dù sao vị thần linh đó vẫn là chính thần của Hoa Hạ chúng ta thời thượng cổ, bây giờ đã bị người đời lãng quên mà thôi.”

Âm Dương đạo nhân của Vân Chân đạo cũng gật đầu đồng ý, biểu thị tán đồng với lời của Đan Hạc đạo nhân:

“Không sai.”

“Nếu như đã là chính thần của Hoa Hạ chúng ta thời thượng cổ, vậy đó cũng là tiên thánh mà đạo môn chúng ta tế bái.”

“Nếu như chúng ta có thể khiến người thời nay tiếp tục thờ phụng thần linh của Hoa Hạ thượng cổ, kéo dài hương hỏa để thần linh thời man hoang tiếp tục phù hộ nhân tộc chúng ta, đó cũng là đại công đức.”

Kim Ngao đạo nhân thấy hai người nói như vậy, cũng lập tức gật đầu như giả tỏi.

“Rất đúng, rất đúng.”

“Nếu như đã là thần thượng cổ của nhân tộc, vậy đương nhiên cũng là tiên thánh của đạo môn chúng ta.”

Thái độ của hai người đã từng chút một trở nên thay đổi nghiêng trời rợp đất, từ tà quỷ dâm tà, tới vu thần man hoang của đất Sở.

Từ chính thần công đức của Hoa Hạ, tới tiên thánh của đạo môn thời thượng cổ.

Lúc này còn chưa tới mấy ngày.

Cũng từ đó, Vân Chân đạo đã xác định được phương hướng, phải nắm bắt cơ hội lần này.

Bạn đang đọc Ta Là Tiên (Bản dịch) của Lịch Sử Lý Xuy Xuy Phong
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Buu.Buu
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 25

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.