Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Radio Ngọc Cầu

Phiên bản Dịch · 1091 chữ

Nó vừa hay biến thành mặt trời và mặt trăng của ngọc bích, một bên một cái.

Pin ở bên trong radio đã có sẵn điện, với những thứ không sử dụng thường xuyên này, phải dùng rất lâu cũng sẽ không hết pin.

Tiếp theo, Giang Triều đi tới bên kia của ngọc bích.

Ánh sáng bên trong huyệt động mờ ảo, ánh nắng chiều tà chiếu từ bên ngoài ngọc bích vào, Giang Triều điều chỉnh một hồi, thử để radio ngọc cầu phát ra âm thanh.

Giang Triều:

“Ê, ê!”

Giọng nói giống như vậy truyền từ bên ngoài ngọc bích tới:

“Ê, ê!”

Giọng nói đó có thể truyền ra bên ngoài 1 cách chính xác, còn có thể điều chỉnh âm lượng lớn nhỏ.

Giang Triều nói:

“Đã lắp đặt xong.”

Vọng Thư:

“Ngươi lắp đặt ở đây thì có tác dụng gì, ở đây cũng chẳng có ai.”

Giang Triều:

“Sau này ở đây sẽ có người, bọn họ sẽ xây dựng 1 ngôi miếu ở đây.”

Vọng Thu:

“Miếu thờ phụng ngươi à?”

Giang Triều:

“Ừ!”

Vọng Thư:

“Ngươi định làm thần tiên chung với ta à?”

Giang Triều:

“Ngươi là thần tiên từ khi nào thế?”

Vọng Thư:

“Vọng Thư không phải là thần tiên à?”

Giang Triều:

“Ta cần có 1 thân phận thích hợp để hành động, đồng thời tránh đi rất nhiều phiền phức, ta không có hứng thú gì với việc xưng vương xưng bá ở bên ngoài, cũng không muốn làm một người cổ đại hay dung nhập vào thế giới bên ngoài, ngày ngày tranh quyền đoạt lợi, lục đục với người bên ngoài.”

“Tạm thời vẫn sẽ làm theo suy nghĩ ban đầu, vừa cẩn thận tiếp xúc từng chút một với thế giới bên ngoài, không được để dưới tình huống chưa hiểu rõ về thế giới bên ngoài, mà đã tùy ý hành động, mang đến những thay đổi mang tính tai họa cho thế giới bên ngoài, vừa phải nghĩ cách cố gắng hết sức sửa chữa những thứ chúng ta đã có, xem có thể quay về được hay không.”

“Thuận theo tự nhiên, đi một bước xem một bước, không phải muốn làm thần tiên ở đây, chỉ là trước mắt, thân phận này trông có vẻ phù hợp và thuận tiện nhất.”

Vọng Thư:

“Làm một thần tiên bưng radio, làm người hiện đại suốt ngày ngồi chơi xếp hình à?”

Giang Triều:

“Không phải rất thoải mái à?”

Vọng Thư:

“Hèn gì ban đầu, người lại tiếp nhận công việc cực kỳ cô đơn và nhàm chán này, còn tự nguyện chấp nhận ngủ đông.”

Giang Triều hỏi ngược lại:

“Ngươi cũng biết cô đơn à?”

Vọng Thư hỏi tiếp:

“Ngươi nói muốn sửa chữa lại những đồ vật chúng ta có, vậy sửa chữa thế nào?”

Giang Triều xoa phần đầu luôn đau nhức:

“Để ta suy nghĩ tỉ mỉ xem sao, nói không chừng sẽ có cách.”

Giọng nói của Vọng Thư truyền tới từ chiếc radio treo trên hông Giang Triều:

“Hay là để ta xác định kế hoạch trước đi!”

Giang Triều cũng không từ chối:

“Làm một bản kế hoạch và báo cáo khả thi trước sau đó đưa cho ta xem.”

Giang Triều không thể thích ứng được với cuộc sống làm một người bình thường ở bên ngoài, cũng không thể hòa nhập với thời đại không có khoa học kĩ thuật.

Thế nhưng đối với thời đại này mà nói.

Một người hiện đại có thể sáng tạo đồ vật bằng khoa học kĩ thuật sống ở thời cổ đại, cũng không có gì khác biệt so với thần tiên.

....

Lúc Giang Triều đang sửa chữa lại ngọc bích, điều chỉnh lại radio ở bên trong huyệt động.

Hoàng hôn buông xuống.

Mấy bóng người lần theo lối đi vốn chẳng phải con đường mà tới, dáng vẻ vội vã.

Hậu sinh của thôn Trương Gia đỡ lão thúc công đi ở phía trước, lão thúc công đi không nhanh, cuối cùng, hậu sinh liền cõng hắn lên lưng, nhanh chóng đi về phía trước.

“Nhanh lên.”

“Ở ngay phía trước, sắp tới rồi.”

Thế nhưng người tới trừ người của thôn Trương Gia, còn có mấy người có cách ăn mặc và trang điểm kỳ lạ.

Những người này mặc áo gai màu trắng đơn giản nhưng sạch sẽ, bọn hắn vốn có đội mũ rộng vành, những đều đã tháo xuống đeo ở thắt lưng, trên gương mặt của hai người trong số đó còn đeo mặt nạ màu trắng hình dáng quỷ thần.

Người dẫn đầu không chỉ đeo mặt nạ, mà trên đầu còn đội vòng cỏ, tay cầm trượng.

Khi nói chuyện, khẩu âm của bọn họ và người của thôn Trương Gia cũng không giống nhau.

“Vân Bích nằm ở đây à?”

Lão thúc công quay đầu lại, liên tiếp gật đầu:

“Đúng vậy, là ở chỗ này.”

Đám người đi xuyên qua rừng trúc, đi tới phía trước ngọc bích trong chân núi, lão thúc công đi xuống, run rẩy chỉ vào ngọc bích nói.

“Tế Vu, mau nhìn đi.”

“Vân Bích xuất thế.”

Tới lúc này, không cần lão thúc công lên tiếng, ánh mắt của đám người ăn mặc kỳ lạ kia đã nhìn chằm chằm vào ngọc bích kia từ lâu.

Chỉ trong chớp mắt.

Chợt thấy bọn hắn đồng loạt quỳ xuống mặt đất, cúi rạp đầu xuống hành lễ đại bái.

Trong miệng bọn họ còn la lên những ngôn ngữ người khác nghe không hiểu, giống như lời chúc phúc thời cổ đại, dùng một loại cổ ngữ nào đó đã thất lạc trong lịch sử.

Sau đó bọn họ quỳ gối lết lên phía trước, từng chút một tới gần ngọc bích.

Những người còn lại dừng bước giữa chính giữa chân núi, chỉ người đội vòng hoa kia đi tới bên dưới ngọc bích, ngẩng đầu lên trong tư thế quỳ, xem xét thật kỹ bên trong ngọc bích.

Người nọ đeo mặt nạ, không thấy rõ biểu cảm, nhưng đôi mắt hắn như thể tràn ngập hoài niệm và xúc động, cảm xúc vui sướng mãnh liệt tuôn trào khỏi ánh mắt giống như ngọn lửa, thiên ngôn vạn ngữ cũng không thể biểu đạt được tâm trạng lúc này của hắn.

Bả vai hắn không tự chủ được trở nên run rẩy, hắn khẽ há miệng, nhẹ giọng ngâm nga một giai điệu cổ.

Bạn đang đọc Ta Là Tiên (Bản dịch) của Lịch Sử Lý Xuy Xuy Phong
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Buu.Buu
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 2
Lượt đọc 31

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.