Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chúng Ta Đã Về

Phiên bản Dịch · 1072 chữ

Hai người đi xuyên qua đình viện, đi tới cung điện ở phía sau.

Chiếc bàn án cao đối diện cửa cung điện thờ phụng rất nhiều bài vị, bên dưới còn đang thắp nhang.

Hai bên trái phải của điện đều có cửa, nhưng lại không có cánh cửa.

Hướng mắt nhìn tới.

Bên trong cánh cửa bên trái có một chiếc lò luyện đan, trong đó còn có đồng tử đang trông coi.

Bên trong cánh cửa bên phải có một tấm bình phong, có một chiếc sập được đặt cạnh cửa sổ, phía sau còn treo một bức tranh.

Hai người đứng ở ngoài cửa, cách tấm bình phong chắp tay thi lễ với lão đạo đang ngồi xếp bằng trên sập.

“Đạo Chủ, chúng ta đã về.”

Lão đạo này chính là Đạo Chủ Lục Âm Dương của Vân Chân đạo, hiệu là Âm Dương đạo nhân, tuyên bố với bên ngoài rằng có thể đi qua 2 giới âm dương, trên thì có thể mời các thần linh trên trời xuống, dưới thì có thể triệu vong hồn dã quỷ tới, đồng thời cũng là Đạo Chủ đời thứ 4 của Vân Chân đạo.

Nghe nói người này đã từng làm quan, là một đạo sĩ gia nhập đạo môn giữa chừng.

Âm Dương đạo nhân không lên tiếng, chỉ ngồi đả tọa, nhắm mắt lại.

Hắn vừa mới ăn đan dược xong, sắc mặt hồng hào, trên trán lại đổ mồ hôi, giữa tiết trời giá rét, nhìn trên đầu hắn như thể có hơi khói bốc lên, nhưng những suy nghĩ trong lòng hắn lại xôn xao dâng trào, không cách nào bình tĩnh được.

Trong lòng thầm nghĩ.

Luyện đan, mãi cho tới bây giờ vẫn chưa luyện ra được đan dược trường sinh bất lão trong truyền thuyết, ăn vào không ít dan dược nhưng vẫn có cảm giác chẳng kéo dài tuổi thọ được là bao.

Nuốt khí, cảm giác như đã hút khô toàn bộ Tử Vân Phong, nhưng bên trong đan điền lại chẳng hề sinh ra chút chân khí nào.

Dù có tự lừa dối bản thân ra sao, cảm giác cơ thể ngày một mục rỗng không thể nào sai được.

Đả tọa hồi lâu, càng ngồi càng loạn.

Cuối cùng, hắn cũng không nhịn được mở mắt ra, thở dài một hơi.

“Phí hoài năm tháng, ngày càng già đi.”

Hỏa lực trong đan dược chưa tản ra, đang tán loạn trong lồng ngực, khiến cảm xúc của lão đạo càng thêm điên loạn, thậm chí còn lệ rơi đầy mặt, gào khóc trước mặt hai đạo nhân béo gầy ở phía trước.

“Đọc hết Đạo Tạng, vẫn không có được chân pháp.”

“Đi vào núi mấy lượt, vẫn chưa gặp được diệu quyết do chân nhân truyền lại.”

“Tu đạo, tu đạo, tu đến cuối đời cũng chỉ là công dã tràng!”

Sau đó, hắn vừa khóc, vừa cúi gập người ho kịch liệt.

Dáng vẻ này của lão đạo khiến hai đạo nhân béo gầy ở ngoài cửa sững sờ, lập tức lớn tiếng hô lên.

“Không hay rồi, Đạo Chủ đã tẩu hỏa nhập ma.”

Hai người xông vào bên trong, giúp hắn vỗ lưng xoa ngực, sao đó lệnh đạo đồng bưng trà, rót nước cho hắn uống, rồi đỡ hắn nằm xuống sập, phủ một tấm vải ướt lên trán hắn.

Hồi lâu sau, sắc mặt của đạo nhân mới từ từ khôi phục bình thường.

Thế nhưng, hắn vẫn nhìn chằm chằm xà nhà và gạch ngói ở trên nóc nhà, nằm trên sập không hề nhúc nhích.

Hai đạo nhân béo gầy đưa mắt nhìn nhau, cuối cùng, đạo nhân béo Kim Ngao bước lên trước, nói với lão đạo.

“Đạo Chủ, ngươi vẫn đang lo lắng chuyện trường sinh bất tử à?”

Lão đạo không trả lời, chỉ thở dài một hơi.

Đạo nhân béo ngầm hiểu, tiếp tục lên tiếng.

“Đạo Chủ!”

“Lần này, hai chúng ta xuống núi, đã lâu không về bởi vì có thu hoạch lớn.”

Lão đạo vẫn không lên tiếng hỏi, lòng như tro tàn.

Đạo nhân béo bước tới gần hơn, kề sát tai hắn nói.

“Ở trong núi, hai người chúng ta gặp được kỳ ngộ, may mắn nhìn thấy một vị thần trường sinh bất tử hạ giới xuống trần.”

Lúc này, Âm Dương đạo nhân lập tức trợn trừng 2 mắt, giống như chết không nhắm mắt, sau đó hắn lập tức ngoảnh đầu lại nhìn đạo nhân béo.

Nhìn thấy ánh mắt của đạo nhân béo, xác định hắn không nói bậy, lão đạo lập tức lật người ngồi lên trên sập, giống như cương thi phục sinh.

“Cái gì?”

“Thần tiên trường sinh bất tử?”

Đạo nhân gầy Đan Hạc cũng không nhịn được, bước lên trước kích động nói với lão đạo.

“Đúng vậy, Đạo Chủ.”

“Hai người chúng ta tận mắt nhìn thấy, đó chắc chắn không phải người phàm, người nọ cưỡi mây ngũ sắc tới, gọi linh hồn của sông núi đi theo.”

“Trên người mặc áo mây, tay cầm bánh xe như mặt trăng, dáng vẻ không phải người phàm.”

Đạo nhân béo cũng cảm thán không thôi, nhớ lại cảnh tượng đó.

“Thần linh giáng thế, mây trên núi, sương trên biển tỏa ra, linh hồn của núi sông cây cỏ tấu nhạc cho hắn, có thần nữ hợp ca bầu bạn.”

“Cuộc đời này của Kim Ngao ta, cho dù có nằm mơ cũng không thể tưởng tượng được khung cảnh thần kỳ như vậy.”

Tử Vân Phong nằm ở chỗ sâu trong Vân Bích sơn mạch, nơi này cách biệt với thế giới, thôn dân cũng hiếm khi lui tới với thế giới bên ngoài, hơn nữa, chuyện chỉ mới xảy ra được vài ngày, vì thế nhiều người vẫn chưa biết tới chuyện thần tiên giáng thế.

Lão đạo nghe thấy hai người nói như vậy, 2 mắt lập tức nóng lên, tâm trạng cũng trở nên kích động, phảng phất như thể cũng đang tưởng tượng tới dáng vẻ của vị thần trường sinh bất tử kia.

Nhưng sau khi xác định, lão đạo lại lắc đầu nói.

“Ta nào nhớ mong chuyện trường sinh bất tử, mà chỉ là cảm thấy tiếc nuối vì cuộc đời này vẫn chưa thể gặp được chân nhân tiên thánh.”

Bạn đang đọc Ta Là Tiên (Bản dịch) của Lịch Sử Lý Xuy Xuy Phong
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Buu.Buu
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 26

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.