Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chẳng Lẽ…

Phiên bản Dịch · 1091 chữ

Tổ tiên của hai đạo nhân béo gầy cũng không phải là người đến từ huyện Tây Hà mà là đến từ phương Bắc, môn đạo cũng được xây dựng ở phương Bắc, triều đại trước mới dần dần tiến vào phương Nam và một vùng của huyện Tây Hà, sau đó dần dần trở nên hưng thịnh lên.

Có một số việc bọn họ không biết, bọn họ vẫn luôn cho rằng nguồn gốc của tên gọi núi Vân Bích là do hàng rào vách núi cao chót vót dọc bờ sông kia, dù sao thỉnh thoảng khi nhìn từ bờ sông lên vách núi cũng thấy có ráng mây bao phủ, bức tường bị mây bao phủ, cho nên lấy tên này cũng không có gì lạ.

Biết nguồn gốc của vân bích, nhưng còn Bạch y nhân kia rốt cuộc là ai, hai đạo nhân béo gầy vẫn không biết được.

Đạo nhân béo hỏi:

“Sư đệ, người mặc áo trắng kia là ai?”

Đạo nhân gầy nói:

“Chẳng lẽ…?”

Mặc dù đạo nhân gầy có một số suy đoán, nhưng cũng không thể chắc chắn.

Nhưng nhớ tới những lời lão thúc công kia nói, Đại Vu thời cổ đại có thể kết nối với thần chỉ thông qua ngọc bích này, mà cảnh tượng cuối cùng bọn họ nhìn thấy lại là người mặc đồ trắng đứng trước mảnh ngọc bích này, sau đó biến mất theo mây mù không thấy đâu nữa.

Tựa như đã dung nhập vào ngọc bích này vậy.

Lúc đạo nhân gầy nhớ lại cảnh tượng đó, lúc này, một thôn dân ở bên cạnh dường như nhìn thấy gì đó và thốt lên một tiếng kinh hô.

Chính là thanh niên vừa mới bị đánh kia, đối phương chỉ vào ngọc bích trước mặt.

“Di chuyển, có một cái bóng đang di chuyển trong ngọc bích.”

“Có người.”

Đạo nhân gầy hơi giật mình, vội vàng cùng mọi người nhìn về phía ngọc bích.

Nhưng hầu hết mọi người nhìn chằm chằm hồi lâu mà vẫn không thấy gì cả.

Lúc này, rất nhiều thôn dân vừa bị tin tức về vân bích làm cho sửng sốt và kích động, lập tức trở nên mất hết cả hứng.

“Làm gì có bóng người nào chứ?”

“Hoa mắt à?”

“Đừng có làm người khác giật mình, doạ ta một trận rồi.”

Ngược lại là đạo nhân gầy vẫn sững sờ ngây ngốc nhìn về phía vân bích, như thể bị đóng băng tại chỗ.

Hóa ra khoảnh khắc hắn ta vừa ngẩng đầu lên đã thật sự nhìn thấy một bóng người xuất hiện bên trong ngọc bích.

Hoa văn mây trong ngọc bích lượn lờ, dưới ánh nắng chói loá của mặt trời lại càng có vẻ chân thực mộng ảo, mà bóng dáng kia lại dần dần thu nhỏ bên trong hoa văn mây, như thể giẫm lên mây và biến mất vậy.

Đạo nhân gầy không dám ở lại đây nữa, vội vàng kéo đạo nhân béo rời đi.

Nhưng hắn ta cũng không dám lớn tiếng ồn ào, chỉ có thể thấp giọng thúc giục đạo nhân béo.

“Đi thôi!”

“Đi thôi, đi nhanh lên”

Đạo nhân béo vẫn đứng trước ngọc bích, vẫn chưa thoả mãn mà nhìn báu vật hiếm thấy thế này.

“Đi thôi, nhìn thêm được gì chứ?”

“Một miếng ngọc bích lớn như vậy!’

Đạo nhân gầy lôi kéo hắn ta, ngay lập tức đi về phía đầu kia của ngọn núi.

“Cho dù có tốt đến đâu cũng không thuộc về ngươi, đừng có nhìn lung tung.”

Giang Triều cầm theo đèn, trước mặt là một mảnh ngọc bích phát ra ánh sáng.

Nếu nhìn kỹ sẽ phát hiện không phải ngọc bích đang phát sáng mà là ánh mặt trời phản chiếu ở mặt bên kia của ngọc bích, ngọc bích trong suốt nên ánh sáng có thể chiếu xuyên thấu qua bên này.

Không sai, lúc này, Giang Triều đang ở trong lòng núi nhìn mặt vân bích kia, mặt sau này cũng có một cái lỗ hổng nhưng chỉ có Vọng Thư mới biết cách đến đây.

Thậm chí đứng phía sau vân bích, hắn vẫn có thể nhìn thấy những bóng người bên ngoài và mơ hồ nghe thấy những gì bọn họ đang nói.

Giang Triều nói:

“Ở đây rất tốt.”

Vọng Thư hỏi:

“Có gì tốt?”

Giang Triều nói:

“Nó giống như một căn cứ bí mật, giống như một người một rạp chiếu phim vậy.”

Vọng Thư hỏi:

“Ngươi định cải tạo nơi này thành căn cứ bí mật sao?”

Giang Triều đến đây vốn là để chế tạo xác ngoài radio, từ đó tìm kiếm một con đường kết nối với thế giới bên ngoài, nắm bắt tin tức bên ngoài một cách an toàn và ổn định, hơn nữa, còn có thể làm một số chuyện hắn muốn làm.

Nhưng tại thời điểm này, hắn dường như đã tìm thấy một nơi thú vị, cũng tương tự có thể làm thành chuyện này.

Vọng Thư hỏi:

“Vậy không cần radio nữa sao?”

Giang Triều nói:

“Đương nhiên cần chứ, có thể trực tiếp cài đặt ở đây, sau này đến nơi khác cũng nhất định sẽ cần nó.”

Núi Vân Bích, Tử Vân Phong.

Hai đạo nhân đi ngang qua bên dưới chân núi, người trong thôn nhìn thấy bọn hắn đều đồng loạt chắp tay thi lễ, hai đạo nhân cũng đáp lễ lại một cách tiêu chuẩn, giống như đáp lễ lại đồng đạo.

Đỉnh núi không quá cao, hơn nữa còn có thềm đá và con đường đi lên chỗ cao.

Cuối con đường là một đạo quan, gạch xanh ngói xanh, trông có vẽ cũ kỹ.

“Đan Hạc sư thúc, Kim Ngao sư thúc, các ngươi đã quay về.”

“Gặp mặt hai vị đạo trưởng.”

“Cuối cùng hai sư thúc cũng đã quay về, gần đây Đạo Chủ liên tục hỏi thăm các ngươi!”

Trong quan có 7, 8 đạo đồng, còn có không ít tín đồ từ các thôn trang dưới núi tới hỗ trợ làm việc, phụ trách quét dọn đình viện, thổi lửa nấu cơm, đạo quan không lớn nhưng bù lại trông rất gọn gàng, ngay ngắn.

Toàn bộ ngọn núi và đất đai ở đây đều thuộc sở hữu của Vân Chân đạo, mấy trăm nhân khẩu của các thôn trang dưới núi cũng tồn tại phụ thuộc vào Vân Chân đạo.

Bạn đang đọc Ta Là Tiên (Bản dịch) của Lịch Sử Lý Xuy Xuy Phong
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Buu.Buu
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 29

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.