Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chạy Mau

Phiên bản Dịch · 1050 chữ

Trong màn sương mù dày đặc và tiếng gió rít, vang lên tiếng cười khúc khích như chuông gió của nữ tử.

Chỉ nghe thấy tiếng của nữ tử kia mà không thấy hình dáng.

Tiếng cười vang vọng giữa sườn núi và rừng trúc, văng vẳng bên tai bọn họ, như đang chế giễu hai người đang chật vật bỏ chạy.

Lần này, nỗi sợ hãi trong lòng hai người lập tức dâng lên đến cực điểm, không kìm được mà hét lên.

“A...”

“Chạy... chạy... chạy mau!”

Trong lúc bỏ chạy, hai đạo nhân béo gầy còn chỉ trích lẫn nhau.

Hối hận vì đã bám theo, kết quả bị người áo trắng phát hiện, tiếp theo còn không biết sẽ phải gánh chịu hậu quả gì.

“Đừng có nhìn nữa.”

“Còn nói ta, ngươi bám theo làm gì.”

“Ta còn chưa nói gì, rõ ràng là ngươi tự mình bám theo.”

“Rõ ràng là ngươi đứng dậy trước, ta chỉ đi theo sau ngươi, lúc đó đầu óc ta đang choáng váng, làm sao biết được ngươi lại to gan như vậy.”

Hai người vừa sợ vừa hoảng, vừa chạy vừa vung tay múa chân, lao thẳng xuống núi như một cơn gió.

Mãi đến khi sương mù tản đi, mặt trời mới hoàn toàn ló dạng, hai bóng dáng một béo một gầy lúc này mới dám đi về phía ngọn núi.

Không chỉ có như thế, còn dẫn theo một vài thôn dân tới chân núi.

Một nhóm người hùng hổ đi lên lưng chừng núi, rồi đến chân núi phía trước.

Hai đạo nhân chưa hoàn hồn, một đám thôn dân cũng nửa tin nửa ngờ, một nhóm người ngươi đi theo ta, ta nhìn ngươi, từ từ đi về phía trước.

Trên một bình địa* dưới chân núi.

(*) Vùng đất bằng phẳng.

(*) Vùng đất bằng phẳng.

Khi sương mù tản đi, bóng ma áo trắng kia cũng không thấy đâu, hai đạo nhân cũng từ từ đi đến vị trí chỗ người áo trắng đã đứng trước đó.

Trước đó, tinh thần của hai người bọn họ hoàn toàn tập trung vào người áo trắng cùng tiếng hát kỳ lạ kia, cộng thêm sắc trời tối om và tràn ngập sương mù, cho nên bọn họ không nhìn rõ tình hình ở bình địa dưới chân núi này.

Lúc này nhìn kỹ lại lần nữa, trước mắt lại là lộ ra một ngọn núi trần trụi giống như khối ngọc.

Đạo nhân gầy bị hoảng hồn vẫn chưa lấy lại tinh thần, giọng nói hơi lắp bắp:

“Chuyện này… chuyện này… một miếng ngọc lớn như vậy sao?”

Đạo nhân béo cũng chưa từng nhìn thấy bảo vật như vậy:

“Không thể tin được.”

Theo Giang Triều thấy, cái này không được gọi là ngọc, ít nhất cũng không phải là ngọc bích gì đó.

Nhưng theo ý kiến của bọn họ, đây chính là ngọc, còn là nguyên một khối ngọc bích được hình thành từ thiên nhiên.

Điều thần kỳ hơn nữa là ở giữa viên ngọc còn có một mảng hoa văn mây lớn.

Trong mắt người xưa tin phụng ma thần và trời đất thì đây chính là báu vật quý hiếm được sinh ra từ trời đất.

Người của các thôn miền núi cũng xôn xao, bọn họ đời đời kiếp kiếp lớn lên ở đây, thậm chí cũng ra ra vào vào ngọn núi này không biết bao nhiêu lần, nhưng đây là lần đầu tiên bọn họ biết nơi này lại có một vật như thế.

“Nơi này sao lại có thứ như vậy?”

“Trước kia đây là đường lên núi, tại sao xưa nay ta lại không biết ở đây có một miếng ngọc lớn như vậy.”

“Chắc là lúc Giao Long đi ngang qua đã mang miếng ngọc bích này ra ngoài.”

“Ngươi nhìn hoa văn đám mây trên miếng ngọc này kìa, đây chắc chắn không phải là đồ vật ở nhân gian, chắc là được Giao Long kia mang ra từ trong núi.”

Mà lúc này đây, một ông lão đã có tuổi đứng dậy.

Tai của ông lão đã không còn nghe rõ lắm, mắt cũng đã hơi mờ.

Đối phương vội vàng đi tới trước mảnh ngọc bích kia, nhìn kỹ hồi lâu, sau đó kích động vỗ dậm tay dậm chân nói.

“Đây là vân bích đấy!”

“Là vân bích!”

“Thứ này thật sự tồn tại, vân bích thế mà đã xuất hiện.”

Trong lúc nói chuyện, lại nhìn thấy có người ở một bên tiến lên phía muốn kiểm tra ngọc bích, ông lão lẩy bà lẩy bẩy nhấc ngang quải trượng* đánh vào tay một tên thanh niên.

(*) Quải trượng: gậy chống để đi của người già.

(*) Quải trượng: gậy chống để đi của người già.

“Thu bàn tay của ngươi lại đi, đồ vật của trời mà ngươi cũng dám sờ lung tung, cẩn thận bị quả báo từ trời đấy.”

Tên thanh niên bị đánh một cái cũng không dám phản bác, nhưng cúi đầu nói đúng rồi.

Chỉ là, các thôn dân vẫn không biết đối phương đang nói cái gì.

“Vân bích là cái gì?”

“Núi Vân Bích thì ta hiểu, còn vân bích là cái gì nữa?”

“Thúc công, ngài nói rõ hơn một chút đi!”

Mãi cho đến khi ông lão kia nói tiếp, bọn họ mới hiểu vẫn bích này là cái gì.

Dựa theo lời đồn mà tổ tiên của bọn họ truyền lại, sở dĩ núi Vân Bích này được gọi là núi Vân Bích là vì trong núi này có một khối thần vật.

Vào thời thượng cổ hoang dã, có một thần linh cưỡi long xa kéo theo ráng mây giáng lâm ở chỗ này, mà ráng mây trên bầu trời rơi xuống núi rồi biến thành một mảnh ngọc bích có hoa văn mây.

Nghe nói khối ngọc bích này có khả năng thông Âm Dương, có sức mạnh nghênh đón thần chỉ, các Đại Vu thời cổ chính là thông qua ngọc bích này để kết nối thần chỉ, Vu Hích diễn tấu nghênh đón thần khúc, vu nữ nhảy múa mời thần chỉ từ trên trời xuống.

Bạn đang đọc Ta Là Tiên (Bản dịch) của Lịch Sử Lý Xuy Xuy Phong
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Buu.Buu
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 25

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.