Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tích Được Phúc Duyên Lơn

Phiên bản Dịch · 1081 chữ

Ông ta vuốt râu cười to, sau đó chỉ vào người kia và nói.

“Đương nhiên là ta nhớ rồi.”

“Lúc trước khi đi nhậm chức, ta có đi ngang qua vách nói dưới sông, còn nhận được chỉ điểm của Thần tiên nói thôn Trương Gia sẽ gặp tai họa Tẩu Giao.”

“Sau đó ta lập tức đến đây thì chính ngươi đã nói cho ta biết nơi này là thôn Trương Gia, mà Thần tiên ở vách ở ven sông cũng do tổ tiên các ngươi dựng lên.”

Ánh mắt Giả Quế rất thản nhiên:

“Còn nhớ lúc đầu ta đã nói gì không?”

Thôn dân này chợt nhận ra:

“Hóa ra là ngài nói thôn Trương Gia chúng ta tích được phúc duyên lớn chính là ý này sao!”

Hắn ta vừa dứt lời, tất cả mọi người đều xôn xao.

“Hả?”

“Thì ra người gặp được Thần tiên chính là Giả Huyện tôn.”

“Quả nhiên là Thần tiên hiển linh sao!”

“Giả Huyện tôn đã nhận được chỉ điểm của Thần tiên khi trên đường đi nhậm chức nên mới giúp chúng ra tránh được một trận tai họa lớn, nếu không lần này tất cả thôn Trương Gia chúng ta đều sẽ bị chôn vùi trong bụng của Giao Long rồi.”

Đến tận giờ phút này, tất cả mọi người mới biết tin đồn rốt cuộc đến từ đâu, cũng biết nhân vật chính thực sự được tiên nhân chỉ điểm là ai.

Mà lúc này, Lưu Dịch Đầu cũng đồng thời đứng dậy nói với đám đông trên sườn núi cao.

“Lúc trước ta đến nơi này chính là vì sự sắp xếp của Giả Huyện tôn, cũng chính Giả Huyện tôn nhà ta đã tự bỏ tiền bạc của mình ra để cứu tế mọi người.”

“Vì lo lắng mọi người ở đây đều gặp phải khó khăn nên Giả Huyện tôn còn sai hai đứa con của mình đến xem thử, đêm qua còn suýt chút nữa đã gặp nạn trọng tai họa từ Giao Long.”

Lúc này, tất cả mọi người có mặt ở đây đều rất kích động, thậm chí có người còn cảm động đến mức rơi nước mắt.

Không biết ở huyện Tây Hà này đã bao nhiêu năm, bọn họ chỉ gặp phải Huyện tôn làm mưa làm gió để bào tiền chứ chưa từng gặp được Huyện lệnh biết lo lắng cho dân chúng như thế này, từng người một đều quỳ trên mặt đất, không nói gì mà chỉ dập đầu.

Khung cảnh trở nên yên tĩnh, nhưng bầu không khí trở nên nhiệt liệt hơn.

Nhìn thấy tình cảnh này, mặc dù Giả Quế đã có nhiều kinh nghiệm chốn quan trường nên cũng quen với việc góp vui lấy lệ, nhưng vào lúc này ông ta vẫn không khỏi cảm thấy có chút tự hào và xúc động.

Mà một số bất mãn với Lưu Dịch Đầu vừa rồi ngay lập tức được gạt bỏ sau lời nói của đối phương.

Lần hành động chạy đến sườn núi cao của Giả Quế này cũng làm cho danh tiếng của bản thân ông ta vang xa ở huyện Tây Hà, có thể coi là mở ra một cục diện mới.

Dù là trên hay dưới, đều có thể nói ông ta đã lập được thành tích xứng đáng.

“Ít nhất, khi rời chức thì người cũng phảu đưa đến một cái ô hay cái biển gì đó!”

Trong đầu hắn lại không khỏi sinh ra cảm nghĩ.

Coi như không có, ông ta cũng phải mời ai đó tự làm một cái và bảo người ta đưa tới.

Làng Trương Gia chọn địa điểm xây dựng lại, chỉ là hiện tại đã đến ngoại vi núi Vân Bích, gần hơn với bờ sông.

Nhưng ruộng đất vẫn ở nguyên chỗ cũ, mặc dù ruộng lúa và lúa mì ban đầu đã bị lũ lụt nhấn chìm hoàn toàn nhưng dù sao cũng tốt hơn nhiều so với việc khai hoang lại.

Đối với Giả Quế mà nói, ngoài ra còn có một việc rất quan trọng.

Dưới ánh mắt tôn kính của mọi người.

Giả Quế đứng trên cao, nói với mọi người.

"Lần thiên tai này chúng ta có thể bình an vượt qua, không phải nhờ vào chút sức lực nhỏ bé của ta, quan trọng nhất là có sự chỉ điểm và che chở của thần tiên."

"Cũng là tổ tiên làng Trương Gia trước đây đã mời thần tiên đến, tích được phúc duyên lớn, mới có được quả lành như ngày hôm nay."

"Thần tiên hiển linh cứu khổ cứu nạn, chúng ta sao có thể không trả ơn, không biết ơn báo đáp?"

Mọi người cũng gật đầu, cảm thấy lời huyện lệnh nói rất đúng.

"Đúng vậy, may mà có thần tiên che chở!"

"Nhìn con giao ác hôm qua, nếu không phải thần tiên hiển linh, chúng ta không ai sống sót được."

"Chỉ là, làm sao để trả ơn?"

Mọi người lại nhìn về phía Giả Quế, dường như đang chờ ông đưa ra chủ ý.

Giả Quế đã có tính toán từ trước, lập tức đề nghị nói.

"Ngày xưa tổ tiên họ Trương đã lập tượng thần tiên cầu xin thần linh che chở, thay con cháu tích công đức phúc báo, mới có chúng ta ngày nay được thần tiên che chở mà sống sót."

"Chúng ta hôm nay sống sót hàng trăm nghìn người nên xây một ngôi miếu cho thần tiên, mới có thể coi là trả ơn."

Nói xong, Giả Quế còn chắp tay lại.

"Ta Giả Quế là huyện lệnh triều đình, nguyện vì việc này lập bia truyền lại, ghi nhớ công đức của thần tiên."

"Để thế gian biết rằng núi Vân Bích này là tiên sơn thực sự, biết rằng huyện Tây Hà của ta là vùng đất linh thiêng, cũng để thần tiên đời đời được hưởng hương khói không dứt."

Lời này vừa nói ra, mọi người đều reo hò.

Mỗi người đều khen hay, gật đầu đồng ý.

Những người có mặt ở đây bất kể là ai, đều không muốn quê hương mình nổi tiếng, không muốn người ta biết quê hương mình là tiên sơn bảo địa, khiến người ta nhắc đến là sinh lòng kính ngưỡng, phát ra tiếng than thở.

Và chuyện này cũng được định như vậy.

Bạn đang đọc Ta Là Tiên (Bản dịch) của Lịch Sử Lý Xuy Xuy Phong
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Buu.Buu
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 31

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.