Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Huyện Tôn

Phiên bản Dịch · 1053 chữ

“Không sao cả, chỉ là Lan Nương tử bị mắc mưa nên nhiễm phong hàn, tiểu lang quân đang cõng về nhà rồi.”

“Bọn họ biết ông lớn chắc chắn sẽ đến đây nên đã bảo ta tới đây nói với ngài một tiếng.”

Nghe vậy, sắc mặt Giả Quế cuối cùng cũng thả lỏng một chút, đã bớt nhợt nhạt hơn.

Nhưng ông ta lập tức phân phó tiếp:

“Ngươi đứng ngây ngốc ở đây làm gì nữa, mau đi mời đại phu về xem tình hình thế nào đi.”

Gia nhân gật đầu liên tục:

“Ngài yên tâm, ông lớn, ta lập tức đi làm ngay.”

Sau khi đã bớt lo lắng hơn, lúc này, Giả Quế cuối cùng cũng nhớ ra mục đích mình tới đây.

Dưới sự bảo vệ của mọi người, ông ta lấy lại tinh thần, chỉnh lại mũ quan trên đầu cho ngay ngắn rồi sải bước đi về phía trước.

Trong đám người, Lưu Dịch Đầu và trưởng thôn của một số thôn đều có mặt, lập tức hô to với những người đang đứng ngây ngốc nhìn Giả Quế.

“Vị này chính là Huyện lệnh của huyện Tây Hà chúng ta.”

“Mọi người mau bái kiến Huyện tôn đi.”

Lúc này mới có lác đác vài người hành lễ với Giả Quế, những âm thanh vang lên tán loạn.

“Bái kiến Huyện tôn.”

Đối mặt với các hương thôn dân của các thôn ở núi Vân Bích, Giả Quế cũng không hề tỏ vẻ mình là quan trên, thậm chí còn tỏ ra rất thân thiện, tách khỏi đám nha dịch và đi tới trước mặt mọi người.

“Kính thưa các hương thân phụ lão, ta là Huyện lệnh huyện Tây Hà, sáng sớm hôm nay lúc nghe tin trên núi Vân Bích xảy ra tai nạn, ta đã vô cùng lo lắng nên đến đây xem mọi người thế nào.”

“Bây giờ nhìn thấy các vị phụ lão vẫn khỏe mạnh đứng ở đây, lòng ta đã được an ủi phần nào.”

Nhưng nói đến đây, ông ta lại thay đổi ngữ điệu.

“Nhưng khi nhìn thấy trong núi xảy ra tai họa như vậy, nhất là toàn bộ thôn Trương Gia đều bị nhấn chìm dưới chân núi, mặc dù không thể làm trái lại thiên tai nhưng nhưng vẫn khiến Huyện lệnh ta lo lắng thương tiếc không thôi.”

Ông ta vừa dứt lời, các thôn dân của thôn Trương Gia lập tức bật khóc.

Mặc dù bọn họ đã sống sót sau trận thiên tai khủng khiếp như vậy, nhưng làm sao các thôn dân của thôn Trương Gia có thể không cảm thấy hoảng loạn khi nghĩ đến cảnh mình không có nhà cửa, toàn bộ ruộng đồng cũng bị mất hết.

Một ông lão dùng gậy gõ cộc cộc xuống đất rồi nói:

“Không còn gì cả, những ngày tiếp theo phải sống như thế nào đây!”

Một phụ nhân ngồi phịch xuống đất gào khóc:

“Toàn bộ ruộng đồng đều mất hết, lần này coi như xong đời rồi.”

Có người ai oán:

“Than ôi, có thể giữ lại được mạng sống đã là tốt lắm rồi.”

Cũng có người phản bác:

“Những ngày tháng cực khổ đang chờ ở phía sau đấy!”

Bầu không khí lập tức trở nên bi thương, cho dù một số thôn khác bị thiên tai ảnh hưởng tương đối nhẹ cũng không khỏi đau lòng xót thương khi nhìn thấy cảnh tượng như vậy, mọi người chỉ đành cúi đầu im lặng.

Giả Quế nhìn phụ tá bên cạnh, lúc này phụ tá đi tới.

“Các vị phụ lão, các vị hương thân không cần lo lắng.”

“Thiên tai là điều không thể tránh khỏi, nhưng chúng ta có Thần Phật phù hộ, nếu mọi người cùng đồng lòng thì không có rào cản nào không thể vượt qua cả.”

“Huyện tôn đích thân đến đây chính là để bàn bạc vấn đề cứu trợ thiên tai sau này, các thôn dân của thôn Trương Gia không cần phải sợ, Huyện tôn đã nghĩ biện pháp đối phó thay các ngươi rồi.”

Mọi người đang bàn luận ầm ĩ, các thôn dân của thôn Trương Gia cũng không còn gào khóc nữa mà nhao nhao đứng dậy nhìn Giả Quế.

Lúc này Giả Quế cuối cùng cũng đứng dậy, lớn tiếng nói.

“Mặc dù thôn Trương Gia không còn, nhưng chỉ cần người vẫn còn thì vẫn có thể xây dựng lại được.”

“Sau khi trở về ta sẽ báo cáo lên Châu Lý, ta sẽ xin miến thuế ba năm hoặc một năm đối với thôn Trương Gia và những thôn bị ảnh hưởng bởi thiên tai. Sau đầu xuân, các vị có gặp khó khăn gì thì cứ việc nói với trưởng thôn hoặc nói lện huyện, ta nhất định sẽ sắp xếp để giúp các hương thân phụ lão giải quyết.”

Vừa nghe thấy Huyện lệnh nói như vậy, chư vị thôn dân thay đổi, mọi người lần lượt reo hò, thậm chí có người còn quỳ rạp xuống đất nói.

“Tạ ơn Huyện tôn!”

“Huyện tôn, ngài đúng là Bồ Tát cứu mạng rồi!”

“Có câu nói này của Huyện tôn lão gia, chúng ta không sợ bất cứ điều gì nữa.”

Tuy thôn dân chân chất đơn thuần nhưng bọn họ biết phân rõ cái gì là thật, cái gì là giả, lời cảm tạ này không còn là rộn ràng hùa theo đám đông mà lạ chân tình thật lòng.

Mà lúc này, có một thôn dân trong đám đông đột nhiên kêu lớn lên.

“Ta đã gặp ngài rồi.”

“Huyện tôn lão gia, trước đây chúng ta đã từng gặp nhau.”

“Ngươi còn nhớ ta không?”

Một bóng người lao ra từ trong đám người, đi về phía Giả Quế, nha dịch ở bên cạnh lập tức chuẩn bị ngăn cản hắn ta nhưng đã bị Giả Quế ngăn lại.

Giả Quế đã nhận ra đó là ai, đó chính là thôn dân mà ông ta gặp lần đầu tiên khi đến thôn Trương Gia trước đây, mà Giả Quế cũng không tìm được cớ dẫn dắt câu nói tiếp theo, sự xuất hiện của đối phương cũng cho Giả Quế một cơ hội.

Bạn đang đọc Ta Là Tiên (Bản dịch) của Lịch Sử Lý Xuy Xuy Phong
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Buu.Buu
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 36

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.