Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Truyền Tin

Phiên bản Dịch · 1031 chữ

Radio mà hắn mang theo bên người không chỉ có thể nghe phát thanh mà thực ra còn có chức năng truyền giọng nói của bản thân và âm thanh xung quanh.

Vẻ mặt Giang Triều vô cảm nói:

“Cho nên ngươi vẫn luôn nghe lén ta nói chuyện và tình hình xung quanh?”

Giọng nói bình tĩnh của Vọng Thư truyền ra từ radio:

“Ta không hề nghe lén, ta nghe một cách quang minh chính đại cơ mà?”

Giang Triều nói:

“Vậy tại sao ngươi không nói cho ta biết.”

Vọng Thư hỏi:

“Tại vì ngươi không hỏi ta, vậy thì làm sao ta biết trong đầu ngươi đang suy nghĩ gì chứ?”

Giang Triều không so đo vấn đề này nữa, mà loay hoay với các linh kiện này.

Hắn lại hỏi:

“Nếu không có nhiều nguyên liệu, chúng ta có thể gia công những thứ khác làm vỏ ngoài không?”

Vọng Thư hỏi:

“Là cái gì?”

Giang Triều nói:

“Ví dụ như đá.”

Vọng Thư nói:

“Có thể, những cái bát ăn cơm, cái bình, cái chén lúc trước của ngươi cũng đều do ta tạo ra như thế.”

Vọng Thư hỏi:

“Nhưng ngươi muốn cái này để làm gì?”

Đương nhiên, điều Vọng Thư muốn hỏi không phải là hắn muốn mấy cái vỏ ngoài làm gì, mà ý muốn hỏi là Giang Triều cần những linh kiện này làm gì.

Giang Triều nói:

“Có lẽ có thể dùng tới.”

Vọng Thư nói:

“Ngươi muốn làm những cái gì?”

Giang Triều nói:

“Đôi khi chúng ta có thể thông qua phương thức này để truyền thông tin ở khoảng cách xa vào những lúc cần thiết, không phải bị hạn chế ở những vùng lân cận, hơn nữa, có một số việc cũng có thể để người khác làm giúp chúng ta.”

Mặc dù có một số việc trời xui đất khiến, nhưng vì người dân ở đây đều coi Giang Triều là Thần tiên, Giang Triều cũng định mượn lớp vỏ bọc này để hiểu thêm về tình hình ở đây.

Bên ngoài con đường núi bị tắc.

Đám người ngửa đầu nhìn lên ngọn núi đổ sập, ai nấy đều trợn mắt há hốc mồm.

Sáng sớm.

Giả Quế - Huyện lệnh huyện Tây Hà đã vội vã đến núi Vân Bích, còn dẫn theo một nhóm nha dịch và tổ chức các thanh niên trai tráng đến tạm thời dưới danh nghĩa cứu trợ thiên tai.

Lúc vừa mới đến núi Vân Bích, bọn họ chỉ nhìn thấy một mớ hỗn độn.

Cho dù không tận mắt chứng kiến cảnh tượng Tẩu Giao đêm qua, nhưng tất cả những gì nhìn thấy vào lúc này vẫn khiến người ta cảm thấy rùng mình.

Phụ tá bên cạnh Giả Quế tỏ vẻ mặt sợ hãi nói:

“Rốt cuộc nơi này đã xảy ra chuyện gì?”

Có người phía sau Giả Quế liên tục lẩm bẩm:

“Giao Long xuống sông, tin đồn là thật, Giao Long ra ngoài rồi.”

Những người đi cùng tới đây cũng nhao nhao nói:

“Chuyện này chắc chắn là dấu vết do Giao Long kia để lại lúc biến thành Tẩu Giao.”

Sau đó mọi người tiếp tục đi về phía trước.

Lúc mọi người nhìn thấy một vũng bùn trải dài vô tận, bọn họ dường như có thể tưởng tượng ra cảnh tượng Nê Giao kia di chuyển trên đường như thế nào.

Đám người nhìn rừng cây bừa bộn kia, mơ hồ có thể nhìn thấy hình tượng và uy thế của Giao Long từ trong núi đè xuống.

Càng tưởng tượng càng cảm thấy đáng sợ.

“Đây chỉ mới là một Nê Giao thôi mà đã có uy thế như vậy rồi, nếu là Long Giang Hà thì cảnh tượng sẽ cỡ nào chứ.”

“Không biết đêm qua có bao nhiêu linh hồn đáng thương đã hiến thân vào bụng Giao Long.”

“Nhờ có Thần tiên trấn trụ con Giao Long này, huyện Tây Hà ta và núi Vân Bích bây giờ mới có thể bình yên như thế.”

Giả Quế càng lúc càng cảm thấy lo lắng, vội vàng dẫn theo đám người chạy lên trên dốc cao.

Khi nhìn thấy những căn nhà gỗ trên sườn núi vẫn còn nguyên vẹn và vẫn có bóng người qua lại, lúc này ông ta mới thở phào nhẹ nhõm, trái tim sắp nhảy ra khỏi lồng ngực khi đi trên đường cuối cùng cũng ổn định.

Nhưng nhìn đi nhìn lại thì phát hiện không thấy hai đứa con nhà mình đâu cả.

Giờ phút này, trái tim Giả Quế lại thắt lại.

“Người đâu rồi?”

“Tại sao hai đứa nó lại không ở đây?”

Đối mặt với câu hỏi của Giả Quế, Lưu Dịch Đầu không nói nên lời, ánh mắt mơ màng.

Cuối cùng, hắn ta chỉ có thể ấp úng nói.

“Huyện tôn!”

“Ta ta... Ta... ta nghĩ chắc là Tiểu lang quân và Lan nương tử đã về rồi.”

Hôm qua hắn ta bận rộn vội vàng đi tuần tra xung quanh, khi phát hiện hai người đã biến mất không thấy đâu nữa thì trời đã gần tối ròi, hắn ta còn tưởng là đối phương đã trở về.

Giả Quế nghe thấy vậy thì lập tức sốt ruột.

Lập tức cảm thấy đầu váng mắt hoa, suýt chút nữa đã ngã xuống đất, may mà có phụ tá ở bên cạnh nhanh tay đỡ lấy ông ta.

Ông ta đứng dậy, đang định nói gì đó thì lúc này có tiếng hô hoán truyền đến từ phía bên kia dốc núi.

“Ông lớn!”

“Ông lớn!”

Đây là cách xưng hô của người trong Giả gia đối với Giả Quế, Giả Quế lập tức nhìn qua thì phát hiện đó chính là gia nhân vẫn luôn đi theo bên cạnh Nhị Lang nhà mình.

Giả Quế giãy ra khỏi người đang đỡ mình, hấp tấp đi về phía trước và hỏi.

“Nhị Lang và Lan Nương đâu?”

“Chúng nó ở đâu, có bị sao không?”

Người kia chạy mệt đến nỗi thở hồng hộc nhưng vẫn nhanh nhảu trả lời.

Bạn đang đọc Ta Là Tiên (Bản dịch) của Lịch Sử Lý Xuy Xuy Phong
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Buu.Buu
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 35

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.