Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Xây Miếu

Phiên bản Dịch · 1013 chữ

“Hôm qua mây đen che kín bầu trời, mưa to gió lớn, mặt trăng cũng không thấy đâu, nói không chừng là đã bị Thần tiên lấy đi đấy.”

Ba người bao gồm hai gia nhân và Tiểu lang của Giả gia bộc lộ tràn đầy cảm xúc trong lời nói của họ, nói chuyện phiếm không ngừng, mà lúc này sau lưng bọn họ lại truyền đến tiếng ho khan.

“Khụ khụ khụ!”

Sau khi Tiểu lang của Giả gia quay đầu nhìn lại lấy thì thấy A tỷ nhà mình được thị nữ đỡ lấy, ho khan không ngừng, sắc mặt tái nhợt yếu ớt đến mức không nói nên lời.

“A tỷ.”

Tiểu lang của Giả gia lo lắng chạy lại cõng A tỷ lên, không nói thêm gì mà đi thẳng về phía trước.

Xem ra cũng đã trưởng thành hơn một chút.

Đi ra ngoài hít thở không khí, nhìn thấy đất đá sạt lở thế này thì bình thường cũng khó mà đoán được tình cảnh, còn biết bản thân thuận đường đã cứu được không ít mạng người.

Giờ phút này, tinh thần của Giang Triều có vẻ phấn chấn hơn rất nhiều.

Tuy nhiên, bên ngoài trời quả thực rất lạnh, sau khi Giang Triều trở về đã co quắp ở trong khoang hành khách, lấy tấm thảm bọc lên người và đang loay hoay cái gì đó trên bục kim loại mà có thể điều chỉnh kéo dài để di chuyển

Lúc này Vọng Thư xuất hiện, nghiêng người nói cho Giang Triều biết một tin tức.

“Biết gì cơ?”

“Bọn họ nói sẽ xây cho ngươi một cái miếu.”

Giang Triều ngẩng đầu lên:

“Xây miếu gì cho ta?”

Vọng Thư đi từ đầu này đến đầu kia của màn hình, lại lấy ra vài hình ảnh liên quan đến của Thần tiên và miếu.

“Thần tiên thì đương nhiên là phải có miếu thời rồi.”

Giang Triều lại hỏi:

“Là ai muốn xây miếu cho ta?”

Vọng Thư lại lập tức phát ra hình ảnh ở trên một con dốc cao, có thể thấy được lúc này trên dốc cao rất náo nhiệt, có rất nhiều người đã đến.

Một trong số đó chính là Giả Quế - người mà Giang Triều hết sức quen thuộc, là Giả Huyện lệnh huyện Tây Hà.

Giang Triều nói:

“Bọn họ có biết ta là ai không, ngay cả tên của ta còn không biết mà muốn xây miếu cho ta?”

Vọng Thư nói:

“Dù sao bọn họ cũng đã bàn bạc xong rồi, tất cả mọi người đều nhất trí quyết định xây miếu cho ngươi, phỏng chừng không bao lâu nữa bọn họ sẽ đến đây gửi thông báo cho ngươi.”

Điều này nghe có vẻ hơi kỳ quái, người phàm xây miếu cho Thần tiên mà “Thần tiên” là người biết cuối cùng.

Bọn họ quyết định xong rồi mới đến thông báo cho “Thần tiên”.

Vọng Thư nói tiếp:

“Đồng thời, lúc xây dựng miếu, Huyện lệnh kia sẽ còn dựng bia chép sử cho ngươi.”

Giang Triều nói:

“Để hắn tự dựng bia chép sử cho bản thân mình đi.”

Vọng Thư nói:

“Nhưng ngươi mới là nhân vật chính.”

Giang Triều hỏi:

“Làm vậy thì được cái gì chứ?”

Nhưng một lát sau, Giang Triều dường như nghĩ ra điều gì đó.

“Có lẽ vẫn có chỗ hữu ích.”

Sau khi Giang Triều trở về, hắn đặt đèn lồng sang một bên và đang hí hoáy với cái radio của mình.

Hắn cố gắng mở radio ra để xem thử nhưng lại phát hiện vật này là một khối gắn liền, hoàn toàn không có chỗ để tháo ra

Giang Triều nhìn về phía Vọng Thư và hỏi.

“Ngươi lấy radio này từ đâu ra đấy?”

Quả thực có rất nhiều hiện vật khoa học kỹ thuật bên trong trạm không gian, nhưng hầu hết đều đã bị hư hỏng, muốn sửa chữa cũng rất khó để sửa được vì thiếu điều kiện, vì vậy chỉ có thể tạm gác lại những thứ đó sang một góc.

Nhưng radio này, Giang Triều cảm thấy nó không phải là đồ vật vốn thuộc về trạm không gian.

Vọng Thư nói như một lẽ đương nhiên:

“Ta chế tạo ra đấy!”

Giang Triều nói:

“Chế tạo thế nào được?”

Vọng Thư khẽ gật đầu:

“Bên trong trạm không gian có một xưởng trí tuệ và năng lực, ngươi quên rồi sao, chỉ là hiện tại cũng không còn lại bao nhiêu nguyên liệu nên không thể nào chế tạo ra một món đồ quá phức tạp được.”

Giang Triều nói:

“Hình như là có, nhưng ta nhớ là cái này chỉ có thể được sử dụng trong trường hợp khẩn cấp thì phải.”

Thế nhưng đã đến lúc này rồi, còn có thể có cái gì khẩn cấp hơn chứ.

Vọng Thư nói:

“Lúc đầu ta còn chế tạo ra rất nhiều linh kiện radio cùng một lúc đấy, nhưng chỉ lắp đặt xong được một cái để đem ra ngoài.”

Người nói kia chính là Giang Triều, cũng là người nghe dự báo thời tiết duy nhất của Vọng Thư.

Giang Triều nghe vậy thì nói:

“Những cái còn lại ở đâu rồi?”

Vọng Thư chỉ vào một khoang khác của trạm không gian, Giang Triều cũng nhìn theo về phía đó.

Hắn đứng dậy và bò qua một lối đi kết nối, đi về phía một cái khoang khác.

Radio đang treo trên thắt lưng cũng vang lên, nhắc nhở Giang Triều vị trí cụ thể của mình, chẳng mấy chốc hắn đã tìm thấy một đống linh kiện không có vỏ ngoài mà Vọng Thư nói trong góc.

Trong đó có dây ăng-ten, loa và pin, Giang Triều cầm lên một món linh kiện nhỏ khác.

Hắn hỏi:

“Đây là cái gì?”

Vọng Thư nói:

“Đây là một thiết bị thu âm thanh.”

Vọng Thư vừa dứt lời, Giang Triều lập tức chú ý đến một điểm quan trọng.

Bạn đang đọc Ta Là Tiên (Bản dịch) của Lịch Sử Lý Xuy Xuy Phong
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Buu.Buu
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 39

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.