Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ánh Sáng

Phiên bản Dịch · 1037 chữ

Có thể nhìn thấy sắc mặt nàng trắng bệch lại còn đỏ ửng, cơ thể không ngừng run rẩy, nhưng nàng vẫn an ủi đệ đệ của mình.

“Không đâu, không sao đâu, chúng ta sẽ không sao đâu...”

Nhưng trong thiên tai và thảm họa này, sự an ủi đó còn mỏng manh hơn mưa, nhẹ nhàng hơn gió.

Lúc này, quyết định sống chết của bọn họ không phải là bản thân bọn họ, mà là ý trời khó lường.

Nhưng đúng lúc này, bọn họ lại chú ý thấy trên bờ sông loé lên một tia sáng.

Trong đêm đen, ánh sáng đó thật sự rất nổi bật.

“Mau nhìn kìa, có ánh sáng.”

Tất cả mọi người đều nhìn sang.

Thuyền đang lắc lư, nước sông đang lay động, gió mưa cũng đang lắc lư.

Nỗi bất an mãnh liệt ập đến từ bốn phương tám hướng, giống như con rắn quấn chặt lấy bọn họ, muốn kéo bọn họ xuống đáy sông đang chòng chành kia.

Lúc này chỉ có ánh sáng đó là ổn định, không hề lay động chiếu tới từ phía bờ sông bên kia.

Người lái thuyền đứng lên, thốt lên:

“Thật sự có ánh sáng, trong đêm tối này sao lại có ánh sáng?”

Gia nhân nói:

“Đó là ánh sáng gì, sao lại sáng thế?”

Một gia nhân khác:

“Giống như trăng rằm vậy.”

Người lái thuyền cũng quan sát kỹ hơn:

“Nhìn kìa, dưới ánh sáng còn có người, có người đang ngồi.”

Thiếu nữ nghe thấy tiếng kêu của những người khác, mơ màng nhìn về phía bờ sông đối diện.

Nàng cũng nhìn thấy bóng người kia.

Đối phương ngồi ngay ngắn trong chỗ sâu của hang đá, ánh sáng phát ra từ phía sau hắn, giống như một vầng hào quang phản chiếu sau lưng hắn.

Ánh sáng kia màu trắng, dịu dàng và yên tĩnh, khiến người ta an tâm.

Dường như cho dù có chết trên sông, chỉ cần nhìn thấy ánh sáng kia, là có thể được cứu rỗi, thoát khỏi khổ nạn.

Nó cũng sẽ dẫn dắt người ta đến âm phủ đầu thai chuyển thế, mà không trở thành hồn ma vất vưởng nhân gian.

Tiểu lang của Giả gia cũng đứng lên, cậu ta có thị lực tốt hơn, nhìn rõ ràng hơn.

Một cái liếc mắt, hắn ta đã nhận ra đó là ai.

“Thần... Thần tiên...”

“Thần tiên hiển linh rồi!”

“A tỷ, là vị thần tiên mà chúng ta gặp lần trước, thần tiên lại hiển linh rồi.”

Ánh sáng không ngừng lan tỏa, chiếu sáng bờ sông, chiếu sáng dòng sông.

Nê Giao cuồn cuộn chảy qua bên dưới hang đá, tiến vào sông Trường Giang, mà Giao Long hung ác như vậy đi ngang qua trước mặt, bóng người ngồi trong hang đá vẫn không động đậy.

Giống như là.

Hắn đang ngồi trên lưng rồng, trấn áp nó, từng chút từng chút đưa nó vào sông.

Khoảnh khắc này.

Ngoại trừ người chèo thuyền, trong đầu những người khác đều hiện lên rất nhiều hình ảnh.

Người kia nói sẽ có tuyết rơi, trời lập tức thật sự có tuyết rơi.

Người kia nói có Giao Long, Giao Long thật sự xuất hiện.

Vầng hào quang phản chiếu sau lưng hắn, so với lần đầu tiên gặp mặt, lần này từ trên sông nhìn lại đối phương, không còn chút khí tức phàm trần nào nữa.

Chỉ còn lại sự phiêu diêu thoát tục, chỉ có thể nhìn từ xa mà không thể đến gần.

Như Tiên nhân hạ phàm.

Như Chân Tiên giáng trần.

Trời đã sáng.

Gió ngừng, mưa tạnh.

Nê Giao tiến thẳng vào sông biến thành Tẩu Giao rồi biến mất không thấy bóng dáng đâu nữa, gợn sóng lớn trên sông dần dần yên tĩnh lại, thuyền cuối cùng cũng từ từ cập bến.

Trên bờ chỉ còn lại một mớ hỗn độn, khắp nơi đều là cây cối và đồ đạc lung tung do Tẩu Giao để lại.

Bùn đất chặn lại đường núi ban đầu, bờ sông biến thành vũng bùn, ngay cả bến đò cũng bị phá tan.

Cả đoàn người vất vả lắm mới tìm được nơi để nghỉ chân, lại nhìn về phía vị trí hang đá kia, ánh sáng kỳ lạ và bóng dáng như Thần cũng biến mất cùng với Giao Long.

Chỉ còn lại một bức tượng Thần cũ kỹ đã chịu đựng những thăng trầm của năm tháng đang sừng sững giữa hang.

Đêm xuống, đầu tiên là đám người gặp phải Tẩu Giao, sau đó lại gặp phải gió lớn sóng cuộn dữ dội trên sông rồi nhìn thấy cảnh tượng thần dị kia, còn từ bên trong mưa gió và sóng lớn mà tìm được đường trở về từ cõi chết.

Giờ phút này, bọn họ vừa kích động, vừa thấy mất mát.

Bọn họ rất muốn nhìn thấy vị Thần tiên hiển linh vào đêm qua một lần nữa, nhưng cuối cùng vẫn không có duyên này nhìn.

Cả đoàn người đạp lên vũng bùn, vòng qua đống đồ đạc lung tung rồi đi tới hang đá phía trước.

Sau khi bái lạy tượng Thần kia thì mới quay người rời đi.

Thế nhưng con đường ban đầu đã bị phá hủy và bị chặn lại nên rất khó để đi qua, đám người đứng dưới chân đường lên núi mà không biết nên làm sao.

Lúc này, lại có một người chèo thuyền bên bờ sông đã đứng lên và chỉ cho bọn họ một con đường.

“Ta biết có một con đường khác để vào thành.”

“Chỉ là không dễ đi cho lắm.”

Cả đoàn người vội vàng cảm tạ người chèo thuyền và đi sang một con đường khác, trên đường đi, mấy người vẫn nói về những chuyện đã xảy ra ngày hôm qua.

“Ánh sáng ngày hôm qua rốt cuộc là ánh sáng gì?”

“Ta thấy rõ ràng cái đó là mặt trăng.”

“Mặt trăng ở trên trời, còn có thể hái mặt trăng xuống ư?”

“Đã là Thần tiên thì có gì không thể chứ.”

Bạn đang đọc Ta Là Tiên (Bản dịch) của Lịch Sử Lý Xuy Xuy Phong
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Buu.Buu
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 33

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.