Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Giao Long

Phiên bản Dịch · 1105 chữ

Điều này khiến những người từng sống trong làng Trương Gia hít một hơi thật sâu, tất cả mọi người không còn nghi ngờ gì về chuyện Giao Long nữa, trong lòng chỉ còn lại sự kinh hoàng.

“Long... Long...”

“Giao Long xuất hiện.”

“Giao Long!”

“Tẩu Giao, Tẩu Giao*.”

(*) Tẩu giao chính là Giao dọc theo sông lớn tiến vào biển, bởi vì Giao không biết bay nên thông thường “Tẩu Giao” đều mượn sức nước để bơi về phía Đông Hải, vì vậy nó sẽ nương theo mưa to gió lớn, nước sông tăng vọt, lũ lụt hay các hiện tượng tự nhiên khác với sức tàn phá lớn để ra biển.

(*) Tẩu giao chính là Giao dọc theo sông lớn tiến vào biển, bởi vì Giao không biết bay nên thông thường “Tẩu Giao” đều mượn sức nước để bơi về phía Đông Hải, vì vậy nó sẽ nương theo mưa to gió lớn, nước sông tăng vọt, lũ lụt hay các hiện tượng tự nhiên khác với sức tàn phá lớn để ra biển.

Trong đám người, có người hét đến khản cả giọng.

Có người ngã quỵ xuống đất, có người toàn thân run rẩy, có người ngây người ra.

Trong cơn mưa gió bão bùng.

Nê Giao di chuyển dọc theo khe núi và đường đi, bóng nước bùn cuồn cuộn lên xuống, giống như sống lưng và vảy của Giao Long.

Và khi Nê Giao tiến gần, đi qua dưới sườn núi, tất cả mọi người cuối cùng cũng có thể nhìn rõ một chút.

Đá cuội lăn lộn lẫn với cây cối, xác thú vật nổi lềnh bềnh trong đó, mái ngói, xà nhà chắc chắn, cửa sổ bị gãy vỡ đều nằm trong đó.

Lưu Dịch Đầu dẫn theo một nhóm lính đứng ở phía trước, đội mưa gió nhìn xuống phía dưới.

Thậm chí.

Bọn họ còn lờ mờ nhìn thấy bóng dáng của một con hổ.

“Gầm gừ... gầm gừ...”

Bốn chân to khỏe của con hổ liên tục trượt trong bùn nước, lộ ra răng nanh sắc nhọn, phát ra tiếng gầm rú, nhưng như thể xung quanh cơ thể nó có một xoáy nước, liên tục cuốn nó vào rồi kéo nó trở lại, giống như một cái miệng lớn.

Nó không thể thoát ra, như bị một con rắn lớn quấn chặt cùng lao về phía trước.

Không chỉ vậy, mưa lớn trên trời cũng liên tục đổ xuống thân nó.

Lúc này, nó như đang chống lại trời đất.

Đi qua phía dưới Lưu Dịch Đầu và những người lính, Lưu Dịch Đầu và những người lính thậm chí còn nhìn thấy ánh sáng lóe lên trong mắt con hổ, bọn họ sợ hãi đến nỗi đổ mồ hôi lạnh, bất giác lùi lại.

Nhưng sau đó, bọn họ phát hiện ra ánh mắt con hổ không phải là hung dữ muốn cắn người, mà là sự sợ hãi và van xin.

Nó đang cầu cứu, đang kêu khóc.

Trong rừng, nó là chúa tể muôn loài.

Dưới sức mạnh thiên nhiên hùng vĩ này, nó chỉ là con kiến.

Cuối cùng, cái gọi là chúa tể muôn thú còn chưa kịp gào lên thảm thiết, đã bị Nê Giao nuốt chửng trước mặt mọi người.

“Con hổ, con hổ bị rồng ăn mất.”

“Bị ăn mất...”

“Ăn rồi.”

Lưu Dịch Đầu không biết cảm giác của mình khi nói câu này là gì, hắn ta chỉ cảm thấy trong lòng lạnh buốt, nói một cách máy móc.

Hắn sợ hãi đến tột độ, nhưng không biết rốt cuộc mình đang sợ cái gì.

Là sức mạnh thiên nhiên đáng sợ kia?

Hay là sức mạnh đáng sợ của Giao Long?

Có lẽ là vì trước đây hắn ta chưa từng có sự tôn kính, giờ đây đột nhiên cảm thấy, có lẽ trên đầu ba thước, thế gian này thực sự có Thần Phật đang nhìn vào lời nói và hành động của họ.

Phía bên kia dưới gốc cây, hai đạo nhân co ro lại với nhau, toàn thân ướt sũng, khi sét lóe lên, Giao Long ngẩng đầu, bọn họ đã quỳ xuống đất.

Khi con rồng lao qua con đường dưới sườn núi, bọn họ không ngừng dập đầu, miệng không ngừng niệm.

“Thần Chủ phù hộ!”

“Thần Chủ phù hộ...”

“Thần Chủ...”

Cuối cùng, Nê Giao tiếp tục tiến về phía trước, xuyên qua núi đổ vào sông Trường Giang.

Trong thành Tây Hà.

Trời đã tối, Giả Quế còn đang xử lý công việc trong nha phủ, đột nhiên bị một tiếng sấm làm cho giật mình, ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy mưa rơi lả tả trên phiến đá.

Giả Quế nhìn thấy mưa, nghĩ đến tiếng sấm vừa rồi, lập tức nghĩ đến lời tiên nhân nói về Nê Giao muốn thoát khỏi sự trấn áp, giống như nhi nữ của mình.

“Chẳng lẽ, là hôm nay sao?”

Giả Quế không còn tâm trí nào ở lại huyện nha nữa, lập tức về nhà, nhưng vừa về đến nhà lập tức nhận được một tin tức, nhi tử và nữ nhi của mình đã ra khỏi thành từ sáng đến giờ vẫn chưa về.

“Cái gì?”

“Sao lại như vậy, Nhị Lang và Lan nương vẫn chưa về sao?”

“Các ngươi không cử người đi tìm sao?”

Gia nhân cúi đầu, cẩn thận nói.

“Đã cử người đi tìm rồi, nhưng mưa lớn như vậy, có lẽ là bị kẹt lại không về được.”

“Hơn nữa bên cạnh Tiểu lang quân và Lan nương tử đều có người đi theo, có lẽ bây giờ vẫn ở trên núi với Lưu Dịch Đầu và những người khác, chắc không có chuyện gì.”

Chỉ là, Giả Quế nhìn cơn mưa bất ngờ bên ngoài, trong lòng trào dâng sự bất an mãnh liệt.

Gió mưa phập phồng.

Bóng cây lay lắt.

Vài bóng người cầm theo đèn lồng đã tắt, men theo con đường núi mà biết bao thế hệ đã khai phá và đi lại, tuy tầm nhìn không được xa nhưng đi cùng nhau nên cũng không bị lạc.

Gió lạnh và mưa đá đập vào người, vài người đã rét run lên.

Nhưng đúng lúc này, từ phía sau núi truyền đến tiếng động.

Âm thanh ban đầu bị gió mưa át đi, nhưng sau đó càng lúc càng rõ ràng, lọt vào tai mấy người bọn họ.

Trước tiên là một tiếng như vật khổng lồ đâm vào vách đá, đất động núi rung.

Bạn đang đọc Ta Là Tiên (Bản dịch) của Lịch Sử Lý Xuy Xuy Phong
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Buu.Buu
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 39

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.