Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Truyền Thuyết Đô Thị (2)

Phiên bản Dịch · 1469 chữ

Điểm cổ quái nhất là, một năm sau đó, trong một đêm, có một gia đình kêu la chói tai rồi chạy khỏi nhà, bọn họ giống như đụng phải quỷ vậy, sau đó ở đó cũng xảy ra rất nhiều chuyện tương tự xảy ra. Khẩu cung của tất cả mọi người đều nhất trí một cách thần kỳ, là có một người mặc áo màu trắng nhuốm máu, toàn thân thì đầy vết thương, nhìn mái tóc là biết nữ tử, nữ tử này đột nhiên xuất hiện rồi đập vỡ bình hoa, khóc lóc nói muốn tìm về thi hài của bản thân, thậm chí còn có người chụp lại hình ảnh kinh dị này, nhưng trong tấm ảnh chẳng có nữ quỷ áo trắng nào, chỉ có một bồn hoa trôi nổi trên không chung, rồi rơi vỡ trên mặt đất.

Về sau, người ta gọi truyền thuyết này là [Bồn Hoa Huyết Nhục] tại đô thị, truyền thuyết này nổi tiếng gắp cư xá Phúc Nguyên, ở đó bất kể có chậu hoa gì, cũng đều bị nữ quỷ tìm tới cửa. Nhà trọ Phúc Nguyên từ đó về sau không ai dám trồng hoa trong chậu nữa, hơn nữa còn có rất nhiều người chuyển đi, giá phòng ở đó cũng giảm mạnh.

"Có chút tàn nhẫn a...Hình như đồ dùng chuẩn bị còn chưa đủ a."

Tần Vấn đọc xong tin tức, mồ hôi lạnh đổ đầy trán.

"Nếu không thì gọi Sơn Tân đến đây, dù sao mất mặt cũng hơn là bỏ mệnh."

Tần Vấn lấy điện thoại ra, bấm dãy số của Sơn Tân, một giây sau hắn lại cất điện thoại về, quả nhiên dù sống lỗi như Tần Vấn, cũng cần có mặt mũi a, dù sao cũng không thể làm mất sự sùng bái của tiểu hài tử này được.

"Tất cả đều là lừa đảo, mắt thấy mới là chân thật, chỉ cần mình không đụng vào nàng, nàng cũng không đụng vào mình, với lại ta là một người chủ nghĩa duy vật."

Tần Vấn âm thầm động viên cho mình.

Xe chạy trọn vẹn nửa giờ mới tới, tài xế lái đến nơi mới dám nhắc nhở từng li từng tí cho Tần Vấn biết, còn chờ Tần Vấn xuống xe mới dám báo giá.

"Đại ca... hết...ba mươi bảy..bảy tệ."

"Cái gì? Ba mươi bảy tệ, được. đợi ta một chút."

Tần Vấn thò tay lấy tiền, vẫn không quên lễ phép cười một cái với tài xế, nhưng chính nụ cười này, làm tài xế chấn động mãnh liệt, ấn ga taxi trực tiếp lái xe rời đi, chỉ để lại Tần Vấn cùng đống tiền lẻ bơ vơ trong gió.

"Cái quần gì vậy?"

Tần Vấn vẻ mặt nghi hoặc, nhưng thấy đối phương không chủ động thu tiền..có tiện nghi không chiếm thì không phải là quân tử, Tần Vấn yên tâm, thoải mái ngồi một chuyến xe free.

Trước mặt hắn chính là nhà trọ Phúc Nguyên, Tần Vấn nhấc chân đi vào cửa chính, bảo vệ một mực nhìn chằm chằm vào hắn, nhưng sửng sốt cũng không dám ngăn cản, một là không phải việc của hắn, hai là đối phương nhìn qua không phải là loại dễ đụng, hắn cầm lấy bộ đàm, nói nhỏ báo cho tất cả đơn vị chú ý, trong cư xá có thêm một nhân vật nguy hiểm.

Tần Vấn cũng không để ý nhiều như vậy, hắn ở tại lối đi bộ, cẩn thận quan sát chung quanh, quả nhiên đúng như lời nói trên mạng, nơi đây lúc đầu là cư xá xanh hóa, nhưng lúc này ngoài trừ một chút cây ra, thì chẳng thấy xanh chỗ nào cả, hơn nữa bóng người thì thưa thớt, người đi qua đi lại đều là một ít người già, người trẻ tuổi thì không thấy mấy mống, đoán chừng không phải dọn đi thì cũng thuê nhà chỗ khác ở rồi.

Tần Vấn danh chút thời gian đi dạo, thời điểm đi đến tòa nhà thứ ba, hắn nhìn thấy người trẻ tuổi đầu tiên.

"Trồng hoa?"

Từ rất xa nhìn tới, có một người chồm hổm trên mặt đất, trong tay cầm một cái xẻng nhỏ, giống như đang vùi cái gì xuống đất, đi tới mới phát hiện hóa ra là bông hoa.

Vòng hoa rất nhỏ, khoản chừng mười mét vuông, trên đó trồng một loại hoa hắn không biết tên, bông hoa này có một màu xanh thuần túy, có một vẻ đẹp thanh nhã, nhìn qua rất đẹp, nhưng xung quanh mảnh đất này không có bất kỳ thực vật nào, giống như bông hoa này đang bị nam tử kia cưỡng ép giam cầm, lộ ra có chút cô độc, nhưng nam tử kia thì tỏ ra thích thú vì giam cầm bông hoa, trong mắt hắn cũng không có vật khác gì.

"Nam nhân này, nhìn có chút quen mắt."

Đã có vết xê đổ của lão tài xế, Tần Vấn cũng không dám thân cận qua mức, sợ bản thân mình lại dọa đối phương chạy đi, từ xa nhìn lại, nam tử kia có một làn da trắng bệch, tóc tai lộn xộn, khóe mắt có một cái nốt ruồi đen. Bởi vì đối phương so với tấm ảnh ở trong wechat thì gầy gò hơn nhiều, khí chất cũng khác, nên Tần Vấn nhìn rất lâu mới có thể nhận ra, nam tử kia chính là người có liên quan đến vụ án mất tích.

Người mất tích tên là Tô Tuyết Nhu, là một nữ nhân vô cùng xinh đẹp, mà người yêu của nàng, tên là Lưu Vũ, đúng là nam nhân đang trông hoa này.

Tần Vấn muốn tìm cơ hội đi tới hỏi thăm, nhưng lại không có lý do thích hợp, cũng không thể chạy xộc lên hỏi có phải ngươi đem người yêu của mình vùi vào chậu hoa phải không? Đừng nói là nói chuyện, đối phương không dùng cái xẻng chọc chết Tần Vấn cũng là may rồi.

"Ngươi! xoay người lại! Từ nơi nào đến đây !."

Thời điểm Tần Vấn đang rầu rĩ không biết bắt đầu thế nào để thực hiện bước tiếp theo, thì có một giọng nói khẩn trương đột nhiên vang lên sau lưng hắn, Tần Vấn quay đầu nhìn lại, phát hiện là một bảo vệ trẻ tuổi, nhìn qua cũng chỉ đại khái hai hai, hai ba, hắn đang cầm một bình xịt cay cảnh giác nhìn Tần Vấn đang mặc tạp dề dính máu.

"A? Cơ hội tốt!."

Tần Vấn mỉm cười, bản năng bán hàng đa cấp của hắn lại bộc lộ. Hắn bày ra một biểu lộ thành thục uy nghiêm, ngón tay đồng thời đặt trước miệng, ý bảo bảo vệ yên tĩnh, hơn nữa tỉnh táo lại.

"Xuỵt! Đừng có dọa người tình nghi!."

Giọng nói Tần Vấn trầm thấp, lại vô cùng nghiêm túc, dường như hắn đang thực hiện một nhiệm vụ bí mật gì đó. Mà bảo vệ nghe nói vậy cũng sững sờ, tình nghi? Người nào? Là người trồng hoa kia sao? Ngươi so với người đó thì rõ ràng ngươi nguy hiểm hơn rồi!

"Ngươi là ai? Vì sao tạp dề lại dính máu?"

Bảo vệ tuy rằng cảm thấy Tần Vấn quái dị, nhưng vẫn buông lỏng cảnh giác. Tần Vấn thấy thế mỉm cười, móc ra một tấm huy hiệu cảnh sát làm bằng nhựa plastic, ở giữa còn có một hình con Heo Peppa, hắn ở trước mặt bảo vệ lung lay 0.1 giây rồi rất nhanh thu vào.

"Tôi là Tần Vấn, đây là y phục chấp pháp, mà cái tạp dề này, chỉ là đồ ngụy trang mà thôi."

Tần Vấn thề non hẹn sắt, biểu lộ vô cùng tự tin, mà bảo vệ cũng ngây ngẩn cả người, mắt thì nhìn tạo nhìn của đối phương, y phục thường? Ngụy trang?

Trong đầu hắn tràn đầy dấu chấm hỏi, nhưng nghĩ đến bộ dạng thuần thục của đối phương bày ra, tuy rằng động tác vừa rồi quá nhanh không thấy rõ, nhưng hình như là huy hiệu cảnh sát thật, trong nội tâm bảo vệ buông lỏng. Dù sao, đã làm cảnh sát ngầm rồi thì cũng không thể mặc thường phục đi điều tra được? Cũng quá lộ liễu rồi! Vậy đây chỉ có thể là sự thật rồi.

Bảo vệ thu lại bình xịt hơi cay của mình, cũng không yêu cầu kiểm tra phù hiệu của cảnh sát lần nữa, dù sao hắn cảm thấy có lẽ cũng không ai dám chơi điên chơi khùng giả mạo cảnh sát đâu

Có...lẽ vậy?

Bạn đang đọc Ta Là Liệp Ma Nhân Chuyên Nghiệp (Bản Dịch) của Thất Câu Bát Lặc Trứ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Yannn
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 8

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.