Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Mộng Ảo (1)

Phiên bản Dịch · 1334 chữ

"Cảm ơn..."

Bên trong hỗn độn, Tần Vấn cảm giác mình dường như không thể điều khiển thân thể được nữa, giống như thân thể bị chìm vào một vùng đầm lầy, nặng nề, áp lực, thở không nổi. Bỗng nhiên ở trong bóng tôi như có một thanh âm xa xưa vang lên, giống như ngọn nến ở trong bóng tối vậy, làm cho hắn có động lực tỉnh lại.

"Ách..."

Tần Vấn khôi phục lại cảm giác thân thể, nhưng nơi đây cũng không phải là hiện thực, mà chính là mộng cảnh mà hắn hay chìm vào.

Bóng tối dàn dần rút đi, lộ ra căn phòng dưới đất kia, chì là lần này bốn phía không còn mờ ảo nữa, mà giống như trong hiện thực vậy, khắp nơi toàn là hoa Tuyết Nhu, một màu lam phủ kín căn phòng. Tô Tuyết Nhu áo trắng như tuyết, lẳng lặng ngồi trên giường sắt, hai chân thì đung đưa qua lại.

Tần Vấn xoa đầu, xua tan đi bóng tối cuối cùng. Hắn nhìn lấy thân ảnh xinh đẹp của Tô Tuyết Nhu, không tự chủ được mà cười cười.

"Không cần cảm ơn, về sau chỉ cần chiếu cố ta nhiều hơn một chút là được."

Tần Vấn còn nhớ ở văn phòng của mình còn một chậu hoa Tuyết Nhu, chắc hẳn nhiệm vụ ác mộng lần này đã hoàn thành chân chính, linh hồn của Tô Tuyết Nhu chắc hẳn sẽ tá túng vào chậu hoa Tuyết Nhu của hắn, vậy bọn họ có thể thường xuyên gặp mặt rồi.

Tô Tuyết Nhu cái gì cũng chưa nói, chỉ nhếch miệng mỉm cười, mặt của nàng rất yếu ớt, tràn đầy tử khí, nhưng ánh mắt rất sống động, dường như tràn ngập hy vọng, bởi vì vẫn còn người trong thế giới có thể nhớ tới nàng.

Đối với người khác mà nói, chết chính là vĩnh biệt, không bao giờ gặp lại nhau. Nhưng đối với những người đã khuất, chết chẳng qua chỉ là một loại trạng thái độc nhất vô nhị, giống như đêm tối cùng ban ngày đều dài dằng dặc. Nhân sinh không có tiếc nuối, có một số người chết liền không có lý do tiếp tục tồn tại, nhưng cũng không phải ai cũng có thể ra đi thanh thản, đối với việc này mà nói, đây chính là chấp niệm.

"Oanh oanh oanh..."

Tần Vấn còn có rất nhiều vấn đề muốn hỏi Tô Tuyết Nhu, nhưng lúc này mộng cảnh đột nhiên chấn động hẳn lên, ý thức của Tần Vấn dường như bị cuốn vào dòng xoáy, hút đến địa phương không biết nào đo.

"Nhanh vậy sao! Chờ một chút, ta còn có chuyện muốn hỏi!."

Tần Vấn khó chịu hô to vài tiếng, nhưng cũng không xoay chuyển được tình huống. Tô Tuyết Nhu vẫn cười như cũ, nhưng lần này nàng đã mở miệng, Tần Vấn lúc này cũng không nghe được giọng nói của nàng nữa rồi, chỉ có thể nhìn môi đoán chữ, cuối cùng cũng chỉ hiểu được vẻn vẹn hai chữ.

"Tạm biệt."

Thân thể hắn không ngừng chấn động, còn có người đang không ngừng đè bộ ngực của mình, Tần Vấn mơ mơ màng màng tỉnh lại, hắn mở mắt ra, xung quanh ánh sáng rất mông lung, cũng rất ôn nhu.

"Mạch đập đang xuống thấp! Lấy máy kích nhịp tim tới đây!."

"Ba-Hai-Một!."

"Ông....."

Tần Vấn cảm giác thân thể mình kịch liệt run lên một cái, sau đó đại não liền thoáng tỉnh táo lại, hắn mê mang nhìn bốn phía, phát hiện mình đang nằm trong xe cứu thương, cảm giác chiếc xe đang chấn động lên xuống.

"Được cứu rồi!."

Tần Vấn thấy được nhân viên y tế vừa cứu mình, cũng nhìn thấy ngoài cửa sổ lóe lên ánh đèn cảnh sát, cùng với khuôn mặt lo lắng của tiểu Tưởng cùng Sơn Tân, lúc này mới hoàn toàn yên lòng.

"Mạch đập đã khôi phục rồi, không sao nữa, hả? Tỉnh lại rồi?"

Nhân viên cầm máy kích điện nhìn Tần vấn đã khôi phục nhịp tim, nhẹ nhàng thở ra một hơi, nhưng cúi đầu xuống nhìn thấy Tần Vấn đang trợn mắt nhìn mình, vẻ mặt của bác sĩ hơi mông bức. Mất máu nhiều như vậy, theo lý hôn mê vài ngày còn là nhẹ đấy, nhưng như thế nào bệnh nhân lại tỉnh lại, thậm chí nhìn qua tinh thần còn không tệ?

"Ách...Tháo ra...Ách.."

Tần Vấn có chút suy yếu, há to miếng, cuống họng phát ra âm thanh yếu ớt. Tiểu Tưởng cùng Sơn Tân nhìn thấy Tần Vấn nói chuyện, lập tức vây tới gần.

"Đại ca? người làm sao vậy? Muốn nói gì ư?"

"Lão sư, người không sao chứ!."

Tiểu Tưởng vẻ mặt sốt ruột, Sơn Tân thì khóc toáng lên, hắn lớn như vậy nhưng đây cũng là lần đầu được trải nghiệm cảm giác ngồi xe cứu thương.

"Ta nói...Giúp ta cởi cái tất chân này ra...Thở không được..."

Bởi vì Tần Vấn mới được đưa lên xe cứu thương, nên cái tất chân trên đầu còn chưa kịp cởi ra, lúc này hắn có chút không thở nổi, y tá bên cạnh nghe xong cố nín cười, đem tất chân lấy xuống, Tần Vấn trong nháy mắt cảm giác thoải mái lên rất nhiều, nhưng một giây sau lại cảm thấy khó thở.

"Lão sư, tỷ tỷ nữ quỷ kia đột nhiên biến mấy, ta cũng không biết chuyện gì xảy ra."

Sơn Tân nhỏ giọng ở bên tai Tần Vấn nói ra, vẻ mặt hối lỗi, Tần Vấn hiểu rõ, Tô Tuyết Nhu chỉ sợ đã bị Tuyết Nhu Hoa hấp thu.

"Không có việc gì, không trách ngươi, nàng thật ra cũng đáng thương, ta cũng vì hóa giải chấp niệm kia cho nàng, nên mới bị bó tay bó chân, không nghĩ tới lại bị hung thủ kia lại ám toán."

Tần Vấn vì duy trì hình tượng cao nhân của mình, liền tranh thủ thời gian giải thích, bằng không bộ dạng thể thảm của hắn bây giờ cũng không biết giải thích sao.

Nhưng kỳ thật hắn không biết, Tiểu Tưởng đã sớm ở trước mặt Sơn Tân khoa trương hắn như lên trời, lúc này suy nghĩ của Sơn Tân, Tần Vấn không chỉ là cao nhân, mà còn là một người anh hùng, dám lấy thân mình ra cứu nguy người khác."

Tần Vấn vẫn còn suy yếu, nói xong những lời này, hắn ngất đi lần nữa.

Xe cứu thương chạy băng băng trên đường, tuy rằng Tần Vấn đã thoát khỏi cơn nguy kịch, nhưng hắn vẫn phải truyền máu thêm. Bên phía kia, Tô Tuyết Tình cũng bị bắt, một đống cảnh sát áp giải nàng lên xe, tất cả thi thể đều được thu hồi lại, vụ án ly kì này chính thức được phá giải.

Tô Tuyết Tình sắp sửa đối diện với pháp luật, nàng làm ra sự tình bi thảm như vậy, mặc cho ai cũng không thể tha thứ. Mà Lưu Vũ được chứng thực vô tội, rất nhanh có thể rời đi, chỉ là hắn đã biết chân tướng sự tình, nên dường như nhận phải đả kích, tinh thần càng thêm ủ rủ. Không ngờ người thường xuyên bên cạnh mình an ủi, lại là người sát hại người mình yêu nhất.

Mà Tần Vấn, tựa như một kỳ tích, hắn mất nhiều máu đến nỗi bác sĩ đã phải đạt trước một cái hòm cho hắn, nhưng vậy mà hôm sau, hắn liền xuất viện ! Đến cả Tưởng Văn Minh trực đêm suốt ở bệnh viện cũng sợ hãi không thôi, đêm qua còn sống giở chết dở, nhưng trưa ngày mai liền vui vẻ xuất viện rồi.

"Đại ca...ngươi luyện được thần công gì vậy..."

"Ách...Ta không biết."

Bạn đang đọc Ta Là Liệp Ma Nhân Chuyên Nghiệp (Bản Dịch) của Thất Câu Bát Lặc Trứ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Yannn
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.