Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hiểm Tử Nhưng Vẫn Còn Sống (2)

Phiên bản Dịch · 1191 chữ

"Khó tránh...Xem ra không chế được thi thể là có thể đem ra uy hiếp được vong hồn người chết...Khó trách Tô Tuyết Nhu lại giúp nàng!."

Tần Vấn rốt cuộc cũng hiểu được lý do trong đó, nhưng mà bây giờ nói gì cũng đã chậm...Tiểu Tưởng sắp chết vì ngạt thở rồi, mà bản thân hắn cũng sắp bị loạn đao chém chết, còn có ai có thể cứu mình đây?

"Mẹ kiếp....Đây là ác mộng nhiệm vụ à...Đây là ác mộng nhiệm vụ được giảm độ khó? đúng lá giảm độ khó, mà khó sống a...."

Tần Vấn thở dài ,nhìn về Tiểu Tưởng đang giãy giụa, điểm hối tiếc nhất là bản thân mình không nên kéo hắn tham gia vào chuyện này.

Tô Tuyết Tình càng ngày càng áp sát, con dao giơ lên cao có thể tùy thời đâm xuống, Tần Vấn thậm trí có thể bắt đầu cảm giác được đau đớn rồi.

Hắn nhắm lại hai mắt, hữu khí vô lực xoay chuyển trời đất, chuẩn bị nghênh đón kết cục của bản thân, nhưng mà đúng lúc này, một giọng nói non nớt vang lên phía trên, rõ ràng không to lắm, nhưng lại có thể truyền xuống dưới đất.

"A! Tìm được rồi!."

"Sơn Tân."

Nghe được giọng nói quen thuộc, Tần Vấn mở to hai mắt, đáy lòng dân lên hy vọng, hắn thiếu chút nữa quên mất bản thân có gọi Sơn Tân, cuối cùng lúc này đối phương cũng tới!

"Không đúng, Sơn Tân còn nhỏ, đối phó quỷ hồn coi như cũng được, nhưng gặp phải con điên này chỉ sợ nguy hiểm!."

Tần Vấn nghĩ tới đây, vừa định lên tiếng nhắc nhở Sơn Tân cản thận, bảo hắn chạy ra ngoài báo cảnh sát, nhưng mà câu chưa nói xong, toàn bộ tầng hâm đã bắt đầu rung lắc dữ dội, đem lời Tần Vấn nghẹn lại trong cổ họng, thân thể Tô Tuyết Tình cũng lung lay bất ổn, ngã xuống dưới đất, dao cũng rơi qua một bên.

"Oành!."

Một tiếng nổ thật lớn, tủ quân áo làm bằng thép cứng ngăn chở mật thất đã bị phá hủy như một tờ giấy trắng, mà thân ảnh Sơn Tân cũng chậm rãi đi xuống.

"Lão sư?"

Sơn Tân thò đầu ra nhìn, ló đầu ra ngó, vẻ mặt nghi hoặc nhìn Tần Vấn đang bị trói trên ghế, Tần Vấn cũng ngây ngốc, cái tủ quần áo kia hắn cùng tiểu Tưởng dùng hết sức bình sinh cũng không mở ra được, vậy mà Sơn Tân chỉ cần một cái là có thể biến nó thành giấy vụn rồi.

"Nhanh! Không chế ác linh kia lại! Là khống chế ! không phải tiêu diệt."

Tần Vấn trong nháy mắt hoàn hồn lại, tranh thủ thời gian hướng về Sơn Tân rống to, Sơn Tân nhẹ gật đầu, đưa tay chỉ một cái, tiểu Tưởng đang nằm trên giường cũng đình chỉ giãy giụa, Tô Tuyết Nhu thì rít gào một tiếng, lại rất nhanh bị áp súc lại, cuối cùng biến thành một tiểu cầu nồng đậm âm khí, trôi lơ lửng giữa không trung, không cách nào nhúc nhích.

"Cẩn thận nữ nhân kia! Mở trói cho ta!."

Sơn Tân búng tay một cái, dây thừng cùng nhựa trói trên người Tần Vấn dần dần lốc ra, Tần Vấn cố nén đau đớn cố gắng đứng lên, chụp về thanh dao mà Tô Tuyết Tình làm rơi.

"Mượn tạm thanh dao của ngươi."

Tần Vấn thừa dịp Tô Tuyết Tình chưa đứng lên, hắn liền nhặt thanh dao trên mặt đất, cùng Tô Tuyết Tình giằng co. Tô Tuyết Tình nhe răng cười đứng lên, hận không thể đem hai người trước mặt ăn tươi nuốt sống, nhưng nàng bây giờ lại sợ thanh dao trong tay Tần Vấn, cũng không có vong động, xem ra, người điên cũng sợ đau a.

"Như thế nào hiện tại mới đến?"

"Trò đã đến sớm rồi...Nhưng mà một mực không liên lạc được với ngài...Sau đó hơi lo lắng, nên dùng năng lực của bản thân mình, mới phát hiện ngài ở đâu...Thực xin lỗi lão sư."

Sơn Tân có chút khúm núm, tựa hộ cảm giác vì mình mà hỏng việc, khuôn mặt có lỗi không thôi.

"Không không không! Biểu hiện lần này của ngươi rất tốt, không có lỗi lầm gì cả, đây cũng không phải là nơi để nói mấy lời này, ta chặn lại nữ nhân này, ngươi chạy đến giải cứu tiểu tử đang ngất đi kia."

Tần Vấn đổi tay cầm dao, kỳ thật lúc này ý thức của hắn rất mông lung, đứng còn chưa vững chứ đừng nói đến đánh nhau, lúc này hắn có thể đứng dậy đã là kỳ tích rồi, hắn dù sao cũng không thể giao thủ nổi với người điên trước mặt được, nhưng hắn cũng không thể bỏ chạy, một câu lão sư mà Sơn Tân gọi lúc trước, khiến hắn phải đứng lại ngăn cản.

"A? Lão sư, ngài bị thương rồi, nhanh nghỉ ngơi đi, chuyện này giao cho ta."

Sơn Tân nhìn Tần Vấn lung lay sắp đổ, hắn rất là lo lắng, sau đó lại duỗi ra một ngón tay, ngay sau đó, linh năng hiện ra, một đạo ánh sáng tựa như tia chớp không rõ lực lượng đánh lên đỉnh đầu Tô Tuyết Tình, lập tức hiện nàng trợn tròn hai mắt ngất đi. Cùng lúc đó, Tiểu Tưởng ở trên giường cũng ngã xuống, hắn đã thoát khỏi trói buộc.

"..."

Tần Vấn kinh hãi đến nỗi cằm sắp rớt ra ngoài, hắn một câu cũng không nói nên lời, nhìn vẻ mặt nhẹ nhõm của Sơn Tân, trong đầu của hắn lúc này đầy dấu chấm hỏi, hắn biết rõ Sơn Tân không đơn giản, nhưng chẳng qua cũng chỉ cảm thấy hắn đuổi ma lợi hại mà thôi, nhưng không ngờ năng lực đó còn có thể tác đụng lên người, hơn nữa còn rất hiệu quả.

"Đây là chiêu thức trò mô phỏng từ sấm sét a..."

Tần Vấn nhẹ nhàng thở ra, tinh thần căng thẳng buông lỏng. Kết quả vừa mới thả long xong, sức lực chèo chống thân thể nãy giờ cũng biến mất, hắn lập tức giống như sợi mị vậy, rơi vãi trên mặt đất, đao trong tay cũng rời ra, cũng không cách nào bảo trì tỉnh táo.

"Lão Sư!."

Sơn Tân tranh thủ thời gian đỡ lấy Tần Vấn, tiểu Tưởng thiếu chút nữa ngất đi cũng liền ho khan, suy yếu hướng Tần Vấn đi tới.

"Đại ca! Sao ngươi lại ngăn cản giúp ta! Thân thể của ta ăn một đao này không có vấn đề ! Đại ca tỉnh lại đi, ngàn vạn lần đừng có ngủ."

Tần Vấn nhìn hai người trước mặt lo lắng cho mình, trong lòng ấm áp không thôi, nhưng hai mắt của hắn càng ngày càng mơ hồ, cuối cùng cũng không chống cự nổi, nặng nề ngủ mất, không còn ý thức.

Bạn đang đọc Ta Là Liệp Ma Nhân Chuyên Nghiệp (Bản Dịch) của Thất Câu Bát Lặc Trứ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Yannn
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 4

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.