Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Mộng Ảo (2)

Phiên bản Dịch · 1335 chữ

Tần Vấn nhìn vết thương nơi bả vai đã đóng lại sẹo, vẻ mặt cũng mê mang, bất quá hắn cũng chả quan tâm, phục hồi nhanh như vậy cũng không có chỗ gì xấu. Tuy nhiên trong lòng hắn lại đang suy đoán, khẳng định trên người mình có chỗ dị thường, rất có thể chuyện này liên quan đến linh thể đang trú ngụ trên thân thể mình, hắn phát hiện đối phương càng thêm hư nhược, lúc đầu mông lung nhu ánh nến, bây giờ giống như que diêm lúc nào cũng sắp tắt.

Đương nhiên, đây là bí mật của Tần Vấn, hắn không thể nào nói cho người khác biết được.

Tiểu Tưởng cùng Tần Vấn đi đến đồn cảnh sát lấy khẩu cung, hai người thuộc về đối tượng bị hại, hơn nữa bọn họ còn hăng hái tham gia tình tiết vụ án, bởi vậy cũng không bị làm khó, chỉ trình bày một chút liền có thể rời đi. Đương nhiên, Tần Vấn nhất định phải lấy được tiền thưởng, bởi vì hắn cờ thưởng cũng không muốn, nên tiền thưởng lúc đầu là 5000 được tăng lên thành 5500, điều này làm Tần Vấn cảm thấy mình thông minh không thôi.

Sau đó Tần Vấn cũng không trực tiếp quay về văn phòng của mình, mà đứng trước cửa đồn cảnh sát, đem chìa khóa văn phòng đưa cho Tưởng Văn Minh, trải qua lần sinh tử này, Tần Vấn đối với nhân phẩm của Tưởng Văn Minh hoàn toàn tin tưởng.

"Tiểu Tưởng, nếu ngươi không bận, thì đến văn phòng của ta một chuyến, trên bàn làm việc của ta có một chậu hoa kỳ lạ, giúp ta cầm tới đây, ta phải ở chỗ này chờ Lưu Vũ, ta có lời cần nói với hắn."

Tần Vấn không có quên câu cảm ơn mà Tô Tuyết Nhu nói mình lúc hôn mê, cùng với câu 'Tạm biệt' cuối cùng, Tần Vấn cảm thấy rất lớn là Tô Tuyết Nhu muốn mình chuyển lời thay nàng đến cho Lưu Vũ để tạm biệt lần cuối, nhưng Tần Vấn cảm thấy, có mấy lời, ở trước mặt nói còn quý hơn so với truyền lời.

"Được, đại ca ở chỗ này chờ ta, ta đi một chút sẽ trở lại."

Tiểu Tưởng đã khôi phục lại dáng cười chất phác, hơn nữa hắn đối với Tần Vấn càng thêm bội phục, tiểu Tưởng từ nhỏ đã được tiểu thuyết võ hiệp hun đúc, nên rất nặng tình nặng nghĩa, huống chi còn là ân cứu mạng, nên lúc này hắn đối với Tần Vấn có thể nói là đậu rạp xuống đất, nói gì nghe nấy.

Sơn Tân còn nhỏ, Tần Vấn cũng không thể để hắn theo mình quá muộn, đêm qua sau khi tỉnh lại, hắn liền nói Sơn Tân trực tiếp về nhà, miễn làm cho người nhà lo lắng. Chuyện đáp ứng Sơn Tân giới thiệu bạn nữ thì....từ từ rồi tính.

Tưởng Văn Minh rất nhanh đã trở về, trên tay còn cầm một chậu hoa quỷ dị, lúc này Tuyết Nhu Hoa cũng không còn trồi nữa, mà hoàn toàn nở rộ, nhìn xa thì rất giống cây hoa cúc, nhưng màu sắc thì quỷ dị như màu da người, hơn nữa mối phần cánh hoa đều có chút trắng, dường như là móng tay. Nhụy hoa thì hai màu đen trắng, như là đôi mắt, cán hoa thì giống như xương ngón tay bình thường, còn có lông tơ màu đen rậm rạp.

Tuyết Nhu Hoa, hoa huyết nhục, dường như vô số ngón tay đan lại một chỗ, ở chính giữa mọc ra một đôi mắt, vô cùng quỷ dị. Mà linh cảm của Tần Vấn có thể cảm giác được, linh hồn của Tô Tuyết Nhu, đang ngay tại bên trong, lẳng lặng ngủ say.

"Ca, ta về rồi, là chậu hoa này sao?"

Tiểu Tưởng ôm chậu hoa, vẻ mặt ghét ghét, bông hoa này làm cho hắn có cảm giác không tốt lắm.

"Đúng rồi, đưa cho ta."

"Ca, hoa này tên gì? Thế nào khi cầm nó mà ta thấy sợ hãi a....Ngươi nhìn xem, nổi da gà hết rồi đây này."

Tần Vấn nhận lấy chậu hoa, tiểu Tưởng đưa xong liền lấy tay lau nơi áo quần, cũng khó trách hắn làm vậy, hôm qua còn thiếu chút nữa bị Tô Tuyết Nhu bóp cổ chết, cảm giác tốt được mới là lạ.

"Nàng gọi là Tuyết Nhu Hoa, đừng có nói bậy, bằng không nàng lại nhớ kỹ mặt ngươi."

Tần Vấn cười cười, nhưng tiểu Tưởng lại không được thoải mái như vậy, hắn nuốt nuốt miếng, liên tục gật đầu.

Hai người đợi thêm mấy canh giơ, mới nhìn thấy Lưu Vũ thần hồn lạc phách đi ra, khuôn mặt tiều tụy, giống như cái xác không hồn.

"Lưu tiên sinh, xin dừng bước."

Tần Vấn hai tay ôm chậu Tuyết Nhu Hoa, gọi Lưu Vũ, đối phương nghe thấy có người gọi mình, liền dừng bước quay đầu lại, nhìn chậu hoa Tuyết Nhu, hắn tựa hộ nhè nhàng run rẩy.

"A...Ngươi chính là vị kia, Tần tiên sinh phải không? Đa tạ ..."

Lưu Vũ nhìn Tần Vấn, ngoài miệng tuy nói cảm ơn, nhưng ánh mắt xác thực vô cùng ảm đạm, không có chút nào ý tứ cảm tạ, ngược lại còn tràn đầy oán niệm.

"Ừ....Ta biết tâm tình của ngươi bây giờ rất phức tạp, nhưng ngươi thật sự cần phải thoát khỏi nó, ta tin người yêu của ngươi cũng hy vọng như thế, lời tạm biệt khó miệng nói ra, nhưng nếu như cứ chôn giấu trong lòng, tuy cảm giác đẹp đẽ nhưng về sau cũng phải biến chất."

Tần Vấn đem chậu hoa Tuyết Nhu đưa cho Lưu Vũ, Lưu Vũ vốn không để ý tới, nhưng chẳng biết vì sao, khi nhìn thấy chậu hoa kia, hốc mắt của hắn lại ẩm ướt, bị ma sui quỷ khiến mà đón nhận, ôm vào trong ngực.

"Tuyết Nhu...Anh yêu em, hẹn gặp lại...."

Lưu Vũ ảm đạm rơi lệ, nước mắt rơi vào bên trong, Tần Vấn cảm giác được, Tuyết Nhu Hoa lúc này như sinh ra biến hóa, bông hoa chấn động một cái.

Qua hồi lâu, Lưu Vũ mới phục hồi lại tinh thần, chẳng biết tại sao, trạng thái của hắn đã khá hơn nhiều, dường như gánh nặng vô hình, cũng bởi vì thái độ của Tần Vấn mà giảm bớt.

'Cảm ơn...Khiến ngươi chê cười rồi."

Lưu Vũ đem chậu hoa trả lại cho Tần Vấn, quay đầu như muốn rời đi.

"Lưu tiên sinh, đại mộng mới tỉnh, đừng trầm luân nữa, trực tiếp đối mặt với sự thật, mới thoải mái hơn."

Tần Vấn há miệng nói ra, ý muốn Tần Vấn buông bỏ chấp niệm, chấp niệm của ngươi sống, so với Quỷ Hồn còn đáng sợ hơn. Lưu Vũ quay đầu nhìn lại, mắt nhìn Tần Vấn, lại nhìn chậu hoa Tuyết Nhu trong tay của hắn, Lưu Vũ nhàn nhạt nở nụ cười.

"Đúng vậy a, mọi người đều nói cái gì mà gió thoảng mây bay, không cần để trong lòng, có thể mây bay giúp ta nhìn thấy ánh mặt trời. Ngươi nói cho ta biết nhưng điều kia chỉ là mộng cảnh, đừng trầm luân vào, nhưng đó có thể là mộng đẹp."

"Nói thật, ngươi khiến ta tỉnh táo lại, khiến ta phải đối mặt với hiện thực tàn khốc, cảm ơn ngươi, có thể ta tình nguyện sống trong giấc mộng, ít nhất là trong giấy mộng, nàng có thể ngủ ở bên cạnh ta."

Lưu Vũ nói xong hai câu này, làm Tần Vấn không biết trả lời thế ào, ánh mắt của hắn trở nên có chút âm u, sau đó quay người rời đi, chạy càng xa càng tốt....

Bạn đang đọc Ta Là Liệp Ma Nhân Chuyên Nghiệp (Bản Dịch) của Thất Câu Bát Lặc Trứ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Yannn
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 4

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.