Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hiểm Tử Nhưng Vẫn Còn Sống (1)

Phiên bản Dịch · 1014 chữ

"Ngươi muốn cái gì?"

Tần Vấn nuốt nuốt nước miếng, Tô Tuyết Tình lúc này có tinh thần thất thường, hắn lại mất quá nhiều máu, đừng nói là đang bị trói, cho dù thả ra cũng chưa chắn là đối thủ của nàng.

Cây dao trong tay của Tô Tuyết Tình lóe lên hàn quang, xung quanh thì tỏa ra ánh sáng huỳnh quang, nhìn sắc mặt của nàng vô cùng cứng ngắc, giống như được tạo thành từ bê tông vậy, căn bản không giống người sống chút nào.

"Tô Tuyết Tình ! Ngươi tỉnh táo lại đi! Ngươi đừng có làm điều ngu ngốc, không nên ép mình vào tuyệt lộ!."

Tần Vấn điên cuồng giãy giũa, nhưng Tô Tuyết Tình không hổ là người có kinh nghiệm gây án, vậy mà cầm nhựa plsatic trói Tần Vấn thêm vòng nữa, làm hắn không cách nào giãy giụ, đến chân cũng bị cốt chặt vào ghế, đứng không dậy nổi.

"Tuyệt lộ? Hahaha...Ta còn có đường để đi à."

Tô Tuyết Tình đã mất đi lương tri, nàng nâng thanh dao trên tay lên, vẻ mặt tràn đầy điên cuồng.

"Khục...Ngươi...Con mẹ nó, ngươi có bản lĩnh thì đến đây! Trách xa khỏi đại ca của ta! Đồ đàn bà điên!."

Thời điểm Tô Tuyết Tình chỉ cách Tần Vấn hai bước chân nữa, chiếc giường sắt đột nhiên chấn động lên, Tưởng Văn Minh đã tỉnh lại, điên cuồng lay động, toàn bộ chiếc giường sắt vang lên tiếng cót két như sắp đổ nát.

"A! Ngươi cũng tỉnh lại rồi? Ngươi là ai? Ta không biết ngươi? Vì sao ngươi lại đến nhà ta? Còn động chân động tay với ta, hình như ta đối với ngươi cũng chỉ là phòng vệ chính đáng đi?"

Lực chú ý của Tô Tuyết Tình đã bị tiểu Tưởng hấp dẫn, nàng hướng phía giường sắt đi tới, Tần Vấn tranh thủ thời gian nắm chặt cơ hội, nghiêng mình nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại di động, lần nữa thử báo cảnh sát, nhưng ở đâu qua sâu dưới lòng đất, căn bản không có tín hiệu.

"Ngươi đánh ta rất đau rồi đấy, giương mặt này là của Lưu Vũ đấy, ta tỉ mỉ che chở cho hắn đấy, ngươi muốn bồi thường thế nào?"

Tô Tuyết Tình khẽ vuốt vết máu ứ đọng trên mặt, mũi dao nhỏ xuất hiện lúc ẩn lúc hiện trên mặt tiểu Tưởng, tựa hồ như nghĩ cách trả thù cho đối phương.

"Đến đi! Lão tử mà sợ ngươi sao! Tử Tam Bát! Phong bà nương!

(438: ý chỉ đồ đàn bà chanh chua, lắm mồn, thích lải nhải)

(Phong bà nương: Đồ bị điên)

Tiểu Tưởng không hổ danh là một kẻ vũ phu, hoàn toàn chính là con ngươi lỗ mang, nhìn mũi dao trước mặt, chẳng những không sợ hãi, mà còn chửi ầm lên.

"Tiểu Tưởng! Đừng kích thích nàng!"

"Đồ sát nhân cuồng! Cho chết! Lão tử cho ngươi mấy quyền này coi như giúp ngươi phẫu thuật thẩm mỹ! Bằng không thì bộ mặt này không xứng với tâm địa dơ bẩn của ngươi! Uổng phí một gương mặt xinh đẹp!."

Tần Vấn muốn ngăn cản Tưởng Văn Minh kích thích Tô Tuyết Nhu, nhưng tiểu Tưởng lúc này đã phẫn nộ đến cực điểm, máu thôi chạy lên não, càng mắng càng hăng say.

"Haha.."

Tô Tuyết Tình cười quỷ dị, mũi dao chậm rãi đâm vào da mặt của Tưởng Văn Minh, tràn ra một chút máu tanh, nhưng Tiểu Tưởng vẫn còn chửi bới, căn bản không quan tâm những thứ này.

"Ngươi thả hắn ra! Đm con @Y$(! @#! ! Đồ bá tám thảo nào không ai thèm! Đến người điên cũng không thích nữ nhân như ngươi! Lưu Vũ cho dù cô đơn cả đời cũng không thèm lấy ngươi đâu đồ @Y$(! @#! "

Nhìn thấy Tiểu Tưởng lâm vào nguy cơ, Tần Vấn cũng không thể mặc kệ, quyết đoán mở miệng mắng, bản lĩnh đa cấp của hắn được biểu lộ lõ, mắng chửi những câu tru tâm, chuẩn xác đâm chọt vào điểm đau nhức của Tô Tuyết Tình.

"...."

"Ngươi nói cái gì....Ngươi muốn chết..."

Tô Tuyết Tình quả nhiên thu hồi dao găm, hai mắt sung huyết vô cùng khiến người ta sợ hãi, nàng nhìn chằm chằm vào Tần Vấn, nếu như ánh mắt có thể giết người, chỉ sợ Tần Vấn đã bị xé thành trăm mảnh nhỏ rồi.

"Chớ chạy đồ bá tám! Ngươi không phải muốn báo thù khuôn mặt của mình sao! Đến đây!."

Tiểu Tưởng nhìn thấy Tần Vấn bị đối phương nhìn chằm chằm vào, hắn vội mở miệng chửi bới nhầm hấp dẫn cừu hận, nhưng lần này thì vô dụng rồi.

"Tỷ tỷ, chết trên cái giường này."

Tô Tuyết Tình nhàn nhạt mở miệng, vừa dứt lời, Tần Vấn liền cảm thấy được ấm khí tụ lại bốn phía, cuối cùng ngưng tụ ra một cái thân ảnh, đứng sắt ở bên giường, chỉ là chậm chạp không có động thủ.

"Giết hắn đi! Bằng không thì ta sẽ đốt thi thể của ngươi! Đến lúc đó ngươi vĩnh viên sẽ không thấy được hắn!."

Tô Tuyết Tình nhìn thấy quỷ vật chậm chạp không động đậy, nàng cuồng loạn gào lên, quỷ anh nghe nói vậy, quả nhiên hướng về phía Tiểu Tưởng đi tới, tuy rằng hơi chút do dự, nhưng cuối cùng cũng nắm cổ của Tưởng Văn Minh.

"Khục!! Cái gì...vậy!."

Tiểu Tưởng càng ngày càng hô hấp khó khăn, sắc mặt tím tái.

Hắn kịch liệt giãy giụa, hắn không nhìn thấy Linh Thể trước mặt, chỉ cảm giác đột nhiên mình không hô hấp được nữa.

Tô Tuyết Tình mắt nhìn Tưởng Văn Minh giãy giụa, nàng lạnh lùng cười cười, sau đó cầm lấy thanh dao hướng về phía Tần Vấn, không đem người này cắt thành mười tám khối, nàng tuyệt đối sẽ không hả giận.

Bạn đang đọc Ta Là Liệp Ma Nhân Chuyên Nghiệp (Bản Dịch) của Thất Câu Bát Lặc Trứ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Yannn
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.