Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chân Tướng (1)

Phiên bản Dịch · 1094 chữ

Tần Vấn chậm rãi mở ra hai mắt, hắn theo bản năng nhìn về bả vai bị đâm, nhưng lúc này chỗ đó xác thực không tổn thương cái gì, mà hắn tuy rằng thân thể ở tầm ngầm, nhưng xung quanh đã không còn những bông hoa quỷ dị kia, hình ảnh xung quanh thì lờ mờ, hắn thấy mình giống như bị cột vào một chiếc ghế, mà đối diện trước mặt chính là một chiếc giường sắt đầy máu.

"Lại là mở?"

Tần Vấn ý thức được đây không phải là sự thật, đây hẳn là lần thứ ba hắn đi vào trong mộng cảnh rồi. Hắn ngắm nhìn bốn phía, nhưng bốn phía lại bị bóng tôi bao phủ, ngoài trừ cái giường sắt trước mặt ra thì không nhìn thấy gì nữa.

Trên cái giường sắt tựa hồ có một nhân ảnh đang nằm, tuy nhiên Tần Vấn không cách nào di chuyển, nên nhìn không rõ lăm.s

"Lạch cạnh..."

Lại là tiếng bước chân quỷ dị kia vang lên, nó tiến rất gần Tần Vấn, nhưng lại không để ý tới hắn, mà đi thẳng đến cái giường sắt, ngay sau đó, trên giường liền truyền đến một hồi run rẩy, thời gian chậm rãi từ từ trôi qua.

"Má..."

Tần Vấn ứa mồ hôi lạnh, trơ mắt nhìn bóng người đang ngồi dậy kia, nhưng hắn hoàn toàn không thể động đậy.

Bóng người kia có tóc dài phủ xuống vai, sợi tóc thì rơi lả tả, nàng hai tay ôm lây đầu, thân thể không ngừng run rẩy. Nàng quay đầu nhìn xem Tần Vấn, cảnh tưởng đáng sợ cũng không có xuất hiện, đó là một gương mặt mà khiến người ta không cách nào có thể rời mắt được, đúng, gương mặt này chính là của Tô Tuyết Nhu mất tích đã lâu.

"Lạnh quá...thật sự lạnh quá...."

Phảng phất bởi vì ở đây rất lạnh, nên mặt của nàng vô cùng trắng bệch, bờ môi tím tái, thân thể cũng không ngừng run rẩy, miệng nàng môi khẽ mở, tiếng nói rất thê lương, còn có một chút suy yếu.

Nàng đưa chân xuống khỏi giường sắt, hướng về phía Tần Vấn tập tễnh đi tới.

Tô Tuyết Nhu rất đẹp, điều này không cần phải bàn cãi, Tần Vấn cũng nhìn thấy được, nhưng lúc này sức tập trung của hắn cũng không tập trung vào gương mặt xinh đẹp của đối phương, bởi vì mỗi bước chân của Tô Tuyết Nhu, sẽ khiên trên thân thêm vài vết rách, vài bước đi ra, hai chân của Tô Tuyết Nhu cũng bị chia làm vài khối.

"Lạnh quá...lạnh quá..."

Vết thương bên ngoài của nàng thập phần dữ tợn, dường như bị cái cửa cắt qua cắt lại vô số lần, nhưng nàng dường như không cảm giác được đau đớn, bắp chân đứt gãy thì dùng xương đùi, xương đùi không còn thì dùng tay bò, móng tay càng bò thì càng biến mất, thân thể nàng cũng dần dần rỡi vỡ theo, từ một người có tư chi hoàn chỉnh, lúc đến nơi Tần Vấn đang ngồi, chỉ còn mỗi cái đầu chậm rãi lăn về trước.

"Cứa ta...Dưới này lạnh quá..."

Tô Tuyết Nhu trơ mắt nhìn hắn, trong mắt tràn đầy vẻ tuyệt vọng, huyết lệ song song chảy xuống, rồi lại rất nhanh khô cạn, thời gian dường như ở trên người nàng trôi nhanh hơn, trong nháy mắt, liền mất đi vẻ xinh đẹp còn lại, biến thành một đầu lâu mục nát.

"Ách..."

Tần Vấn lo lắng tỉnh lại, nơi bả vai truyền đến cảm giác đau đơn nói cho hắn biết, mình không còn ở trong mộng cảnh nữa rồi. Bả vai truyền đến cơn đâu khiến hắn thiếu chút nữa lại bất tỉnh, nhưng hắn cắn răng, nhìn khắp bốn phía.

Hắn còn ở dưới căn phòng dưới đất, khắp nơi đều la hoa xanh, mình thì bị cột trên ghế, tiểu Tưởng thì bị trói lại trên cái giường sắt, lúc này hắn vẫn chưa tỉnh lại, cũng không biết Tô Tuyết Tình dùng thuốc gì, có thể làm một người có thân thể trẻ khỏe mạnh như vậy mà bây giờ ngủ như tiểu tử.

"Con khốn...ngươi điên rồi sao?"

Tần Vấn nhìn thấy thân ảnh của Tô Tuyết Tình, nàng lúc này đang cầm một cái cưa xương, đứng ở trước mặt bức tường, nhìn đống ảnh chụp, mặt lộ vẻ mỉm cười.

Nghe được Tần Vấn tỉnh lại, nàng nghiêng đầu sang chỗ khác, nụ cười cứng ngắc lại, hai mắt vô thần, dưới ánh sáng của mấy bông hoa màu lam chiếu xuống, lộ ra có chút quỷ dị, không giống như người sống.

"Điên? Hặc hặc, các ngươi mới là kẻ đột nhập trái phép vào nhà ta."

Tô Tuyết Tình mang theo cái cưa, khập khiễng hướng về Tần Vấn đi tới, trên mặt nàng còn có vết máu ứ động, tay phải cũng rất mất tự nhiên, chân trái tự hồ cũng bị thương, xem ra Tiểu Tưởng trước khi ngất đi ra tay cũng quá nặng đấy.

"Đêm hôm khuya khoắt, hai tên các ngươi lại sông vào nhà một nữ sinh, thấy thế nào các ngươi mới là đối tượng khả nghi chứ."

Tần Vấn nhẹ nhàng thở ra, hắn cảm thấy tinh thần của Tô Tuyết Tình chắc chắn là có vấn đề, nhưng lúc này ngôn ngữ của nàng vẫn bình thường, nói rõ có thể giao tiếp, không đến mức điên lên cho hắn mấy dao.

"Đúng vậy...Chúng ta muốn trộm một chút đồ, không may bị ngươi phát hiện rồi, mau bao cảnh sát đi.."

"..."

Vừa nhắc đến ba chữ báo cảnh sát, Tô Tuyết Tình dường như đã bị đụng vào chốt mở vậy, toàn bộ người đứng nguyên một chỗ, nụ cười trên mặt cùng càng ngày càng quái dị, hai mắt mở ra thật to, đến nháy máy cũng không nháy một cái, gắt gao nhìn chằm chằm vào mặt Tần Vấn.

"Là ngươi....Ta nhận ra ngươi...Chính ngươi hại hắn bị bắt."

Nàng đem mặt dí sát người Tần Vấn, Tần Vấn nuốt nuốt nước miếng, cảm thấy hơi sợ hãi, mặt của nữ nhân này bây giờ so với lệ quỷ còn dữ hơn.

"Hắn là người ta ưa thích duy nhất, tỷ tỷ để lại cho ta, ta giành được, ta làm ra lựa chọn! Ta lấy tình cảm chân thành đổi lấy!."

Bạn đang đọc Ta Là Liệp Ma Nhân Chuyên Nghiệp (Bản Dịch) của Thất Câu Bát Lặc Trứ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Yannn
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.