Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nguy Cơ

Phiên bản Dịch · 1892 chữ

"Tiểu Tường! Né mau!."

Tần Vấn cảm giác được thứ kia như lướt qua bản thân, hắn không do dự chút nào, trực tiếp móc ra một bịch muối ăn, xé mở, hướng phía tiểu Tưởng vẫy qua.

Muối ăn trên không trung tản ra, phô thiên cái địa rơi xuống, mà muối ăn được hệ thống đánh giá là Linh kỹ của Tần Vấn, nên tự nhiên cũng có một chút tác dụng. Phần lớn muối ăn rất nhanh rơi vãi trên mặt đất, nhưng ở đó có một phần nhỏ, dường như dính vào vật gì đó, tốc độ rõ ràng rơi xuống so với hạt muối khác chậm hơn, chậm rãi trôi nổi giữa không trung, lộ ra vẻ bề ngoài của một nhân hình quái vật.

Vì sao nói là quái vật, bởi vì những hạt muối làm thứ kia bại lộ hình dáng, mặc dù vẫn còn hình dáng con người, nhưng tất cả xương cốt tư chi đã bị phân tách thành vô số khối nhỏ, thậm trí tóc cũng đứt gãy, sợi cao sợi thấp nhấp nhô.

Quái vật kia tựa hộ nhận lấy quẫy nhiễu, tốc độ chậm hơn một phần, điều này làm cho tiểu Tưởng bắt được một tia sinh cơ. Hắn vội vàng cưỡng ép nuốt xuống cơn nôn mửa, cũng không dám lãnh phí thời gian quay đầu nhìn xem thế nào, mà trực tiếp tại chỗ lăn một vòng, kéo dài khoản cách với quái vật.

Nhưng mà thời gian cũng chỉ được một hai giây, sau đó muối ăn toàn bộ rơi xuống mặt đất, thân hình vật kia cũng lần nữa biến mất, không hề có nửa điểm bị ảnh hưởng.

"Mẹ, cũng quá phế rồi!."

Tần Vấn chửi thề một tiếng, sau đó rút ra kiếm gỗ đào từ trong bọc, tay trái lần nữa cầm một bao muối, không nói hai lời liền vung vãi lung tung.

"Tiểu Tưởng! Mặc vào!."

Quái vật lần nữa bị muối ăn bao trùm, Tần Vấn cởi xuống tạp dề, sau đó ném cho Tưởng Văn Minh. Hắn có linh cảm, có thể làm linh thể bị suy yếu, nhưng Tiểu Tưởng thì không có, cho dù hắn khỏe đến đâu nhưng đối mặt với quỷ quái cũng chỉ là một người bình thường, đều vô lực phản kháng. Tần Vấn tuy rằng sợ hãi, nhưng nội tâm hắn không đành lòng để Tưởng Văn Minh gặp nguy hiểm, dù sao hắn cũng là người lôi kéo tiểu Tưởng vào cục diện nguy hiểm thế này, không thể cứ để hắn lăn qua lăn lại như thế.

"A?"

Tiểu Tưởng nhận lấy tạp dề, còn không kịp phản ứng, hắn hiện tại cũng không biết xảy ra chuyện gì, đối với hắn mà nói, từ bé đến giờ hắn cũng không biết có quỷ thật không.

"Đừng có lề mề nữa, nhanh mặc vào! Rồi sau đó chạy tới giúp ta!."

Tần Vấn khóc không ra nước mắt, hắn đối với con quái vật trước mặt hoàn toàn không biết gì cả, nhưng bây giờ cũng chỉ có thể kiên trì, hướng trước mắt mà phóng muối tới.

Kiếm gỗ đào trong tay của hắn cũng không rảnh rỗi, bay múa không thôi, nhưng hiển nhiên, hàng vỉa hè năm tệ một cái chắn hẳn không có tác dụng gì rồi. Cây kiếm tuy bay loạn xạ khắp nơi, nhưng cũng chẳng có tác dụng gì cả, giống như Tần Vấn đang múa vào không khí vậy, linh thể kia cũng không bị ảnh hưởng bởi kiếm gỗ đào, thậm trí còn xuyên qua công kích mà bay tới phía Tần Vấn, đã không có tạp dề bảo kê, 'mỹ vị' từ trên thần Tần Vẫn cũng phát ra rồi, làm cho hắn trở nên cực kỳ ngon miệng đối với mấy con quỷ.

"Hàng nhập lậu rồi!."

Tần Vấn biết cây kiếm trên tay mình chẳng có tác dụng gì, hắn liền ném tới đối phương, sau đó vung quyền lên đánh! Lần này có hiệu quả rồi!

Có được linh cảm sơ cấp, Tần Vấn không còn bó tay bó chân như người bình thường khi gặp linh thể nữa, hắn có thể cảm nhận được phản hồi tứ cánh tay, một quyền đánh giá, như đánh vào chum nước, rõ ràng có thể cảm nhận được mình đã đánh trúng!

Nhưng mà, dù sao cũng chỉ là sơ cấp, hơn nữa tố chất thân thể của Tần Vấn không phải mạnh, dương khí còn không bằng tiểu Tưởng, nên căn bản quyền của hắn không gây trở ngại cho hung linh.

Lúc này đây, những bông hao dưới đất đã bị đạp cho thất linh bát lạc, thanh âm quỷ quái cũng vang lên 'lạch cạch', sau đó dừng trước mặt Tần Vấn, tuy quyền của Tần Vấn có hiệu quả, nhưng tình cảnh bây giờ giống như trẻ em đánh nhau với người lớn vậy, một bộ quyền của Tần Vấn đánh ra, cũng không gây chút thương tổn nào cho đối phương, mà giống như đang mát-xa cho đối phương càng thêm thoải mái.

Linh thể nhìn không thấy tựa hộ cảm giác không còn thú vị nữa, nó giữ lấy cổ họng Tần Vấn, chậm rãi nhấc bổng lên.

"Khục! Dựa vào cái gì mà ngươi có thể chạm vào ta..."

Tần Vấn cảm giấc sâu sắc thế nào là tàn nhẫn, cái quy tắc này căn bản không công bằng! Hắn lúc này dường như bị một chiếc dây thường tàng hình treo cổ, gương mặt đỏ bừng, gân xanh nổi lên, màu đỏ tìm dần dần lan tràn toàn bộ gương mặt, không cách nào hô hấp được.

Tại thời điểm nghìn cân treo sợi tóc này, Tường Văn Minh cũng mặc xong tạp dề, tuy rằng hắn không rõ tình huống lúc này thế nào, nhưng Tần Vấn đang bay trước mặt hắn là sự thật, không cách nào phủ nhận được. Tiểu Tưởng cũng không do dự quá lâu, cắn răng một cái giơ lên hai tay hướng phía trước mặt Tần Vấn lao tới.

Cổ của Tần Vấn càng ngày càng siết càng chặt.

Hai tay của nàng điên cuồng nắm loạn trên không, nhưng cái gì cũng không nắm được. Thời điểm hắn sắp mất đi ý thức, thì trong nháy mắt, tiểu Tưởng gầm thét lao tới, bản thân hắn không có lực lượng gì ảnh hưởng đến Linh Thể, nhưng sát ý trên cái tạp dề thì được. Tần Vấn dường như nghe được một tiếng rít, sau đó lực đạo bóp cổ cũng biến mất, hắn rơi xuống đất, miệng mở lớn để lấy hơi.

"Khục! Đi, đi ra ngoài trước, sau đó bao cánh sát!."

Tần Vấn thiếu chút nữa ngất đi, lúc này không còn một chút sức lực nào, tiểu Tưởng thì dìu lấy hắn, hai người rất nhanh hướng phía trên đi lên, lúc này hai người đều chưa hết kinh hồn, nhất là tiểu Tưởng, đây là lần đầu tiên trong đời hắn gặp chuyện ly kỳ như vậy, vừa rồi hắn cũng nghe được âm thanh rít gào, rõ ràng không nhìn thấy gì, nhưng lúc nãy dường như bản thân đã đụng trúng...

Hắn tuy rằng có thân thể cường tráng, nhưng hai chân lúc này cũng nhũn ra, so với Tần Vần cũng không khá hơn chút nào.

Sát khí của chiếc tạp dề bao bọc lấy hai người, để cho bọn họ khỏi bị linh thể quấy nhiễu, tạm thời an toàn, bọn hắn đi lên cầu thang, tuy rằng hai chân nhũn ra, nhưng vẫn bước đi rất nhanh.

Hai người dìu dắt lẫn nhau, hướng phía trên đi tới, nhưng đột nhiên nội Tần Vấn trầm xuống, ánh sắng ngoài cửa phòng đã không thấy.

Quả nhiên, hai người đi đến cuối, không biết tủ quần áo từ lúc nào đã trở về chỗ cũ, lần nữa bịt kín của hầm, tiểu Tưởng gấp rút, liền hướng về tủ quần áo liên tục đạp, nhưng tủ quần áo được chế tạo bằng sắt đặt, không chút nào sứt mẻ. Tiếng đập vang lên liên tục, toàn lực chú ý của tiểu Tưởng đã đặt vào chuyện phá vỡ tủ quần áo, không chú ý ở bên cạnh.

Bỗng nhiên một bóng người xuất hiện, từ một góc bên cửa chui ra, trong tay còn hiện lên một đạo hàn quang.

Tưởng Văn Minh tuy không chú ý tới, nhưng Tần Vấn vẫn nhìn thây được.

"Tiểu Tưởng!."

Tần Vấn rống to một tiếng, thân thể của hằn còn nhanh hơn suy nghĩ, nghiêng người một cái như muốn đẩy Tưởng Văn Minh ra, nhưng bóng người kia còn nhanh hơn, hàn quang hiện ra, mở ra làn da, đâm vào huyết nhục.

"Ca!."

Tiểu Tưởng cả kinh, xoay đầu lại, chỉ mở hồ nhìn thấy Tần Vấn ở trong bóng tối, bả vai bị đâm trúng, hắn thay mình ngăn lại một đao.

"Con mẹ nhà mày!."

Tiểu Tưởng mất đi bộ dạng chất phác, hai mắt hắn đỏ thẫm, nhìn Tần Vấn mất đi cân bằng ngã xuống cầu thang cuồn cuộn, hắn gào thét một tiếng, bắt lấy cánh tay của bóng đen kia, tay phải thì quyền như mưa gió rơi vào trên người đối phương, bởi vị thông đạo quá tối, đại bộ phấn nắm đấm rơi vào trên tường, tay của tiểu Tưởng đã có chút huyết nhục mơ hồ, nhưng chỉ như vậy thôi cũng đã đánh cho đối phương lung lay sắp đổ.

"Mẹ..."

Tần Vấn hai tay ôm đầu, một đường lăn xuống cầu thang, ngã xuống lại tầng hầm. Hắn có thể cảm giác được thân thể mình có nhiều chỗ bầm tím, xương cốt giống như đau nhức kịch liệt, cùng với chỗ chảy máu ở vai trái, nóng hổi không thôi, chậm rãi chảy vào trong, thấm ướt cả áo.

"Nữ nhân điên..."

Ý thức Tần Vấn dần dần tiêu tán, bóng đen đâm trúng vai hắn, chính là Tô Tuyết Tình trở về lúc nào chả hay, còn con dao kia, chắc hẳn chính là con dao mà nàng lấy lúc ở phòng bếp.

Tần Vấn cổ hết sức ngẩng đầu, nhìn về phía trên thông đạo, tiểu Tưởng đang điên cuồng vung quyền, mà cây dao kia còn chọc vào bờ vai Tần Vấn, điều này làm cho Tô Tuyết Tình không có sức hoàn thủ, thẳng đến lúc này lấy ra một cái gì đó như bột phấn, thổi vào mặt của tiểu Tưởng.

Gió thổi rét lạnh thân thể, bản thân Tần Vấn lại cảm giác được khí tức âm lãnh cách đó không xa kia, nương theo thanh âm quỷ dị lạch cạch, hướng phía hắn chậm rãi đi tới.

"Chết tiệt...."

Tần Vấn cảm giác một hồi băng lãnh, tựa hồ có cái gì từ phía sau ôm lấy thân thể của hắn, khiến cho nhiệt độ cơ thể trong nháy mắt giảm xuống, Tần Vấn mắng thầm một tiếng, bất đắc dĩ mà mất đi ý thức.

Mà nắm đấm của tiểu Tưởng cũng càng ngày càng yếu, cuối cùng hai chân mền nhũn, ngã xuống bậc thang, cuối cùng cũng không đứng dậy được.

Bạn đang đọc Ta Là Liệp Ma Nhân Chuyên Nghiệp (Bản Dịch) của Thất Câu Bát Lặc Trứ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Yannn
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 4

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.