Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tầng Hầm (2)

Phiên bản Dịch · 1044 chữ

Cái tủ quần áo này nhìn qua không lớn, tuy được làm bằng sắt cứng, nhưng nhìn qua, Tần Vấn tin chắc một mình hắn cũng chuyển được cái tủ, chứ đừng nói đến Tưởng Văn Minh cơ bắp như vậy.

"Cái tủ này bị cố định lại rồi!."

Tần Vấn cúi đầu nhìn, phát hiện tủ quần áo vẫn có đủ bốn chân, cũng không có ốc vít, nhưng ở phía sau thì như dáng sát vào bức tường, không lộ ra một chút khe hở nào.

"Quả nhiên, ta nói sao gian phòng này nhìn ở bên ngoài có vẻ như rất lớn, nhưng bên trong lại nhỏ bé như vậy rồi!."

Tần Vấn lộ ra nụ cười, hắn phất tảy ý bảo tiểu Tưởng khỏi dùng sức nữa, Tần Vấn lần nữa mở cánh tủ ra, nhìn về phía bên trong.

Hắn bắt đầu lục lọi cả buổi, rốt cuộc cũng phát hiện ra manh mối, cái móc quần áo này có chút điểm lạ! Tần Vấn đem cái móc quần áo này dựt một cái, quả nhiên, một nút bấm xuất hiện trên thanh tủ, ban đầu nó được che bởi cái cột rỗng, rất khó nhìn thấy.

Ấn xuống cái nút, cũng không có điều gì phát sinh.

"Ngươi thử đẩy một cái thử xem."

Tần Vấn phất tay, tiểu Tưởng lần nữa tiến đến, nhưng lần này chưa cần dùng tới khí lực, chỉ cần đẩy nhẹ nhàng, tủ quần áo đã tựu như ròng rọc di chuyển sang một bên, lộ ra một cánh cửa gỗ phía sau, còn tỏa ra một mùi hương kì lạ.

"Tìm được rồi!."

Tần Vấn lộ ra mỉm cười, hắn tiến lên mở cửa, nhưng cánh cửa này cũng bị khóa, tuy nhiên ổ khóa lần này không phải ổ khóa bên ngoài, ổ khóa này giống hệt mấy ổ khóa thông dụng mua trên taobao.

"Xoảng!."

Một tiếng động vang lên, tiểu Tưởng dùng chân mình một cước đạp bay cánh cửa, trực tiếp mở ra. Sau đó một mùi hương kì lạ bay tới, dán vào mũi của hai người.

Cái mùi này rất kỳ lạ, như thể có gì đó thối rữa, sau đó để ngăn chặn cái mùi này mà phun nhiều nước hoa, mùi hương này như thể được kết hợp từ xác chết thối rữa cùng nước hoa, gửi vào vô cùng chóng mặt.

"Mùi gì vậy.."

Tiểu Tương đem cái áo trên đầu mình buộc chặt thêm, vẻ mặt khó chịu buồn nôn, mà Tần Vấn thì tốt hơn nhiều, hắn đã sớm chuẩn bị tâm lý rồi.

"Kế tiếp sẽ có hình ảnh kích thích, cẩn thận đừng có nôn."

Tần Vấn nhíu mày, hắn biết rõ bên trong có gì rồi, nhưng bởi vì đã nhìn thấy những hình ảnh kinh dị trong nhà Lưu Vũ, nên lúc này tâm lý của hắn cũng tiến bộ hơn nhiều.

Phía sau cánh cửa liên thông với một đạo bậc thang đi xuống dưới, bên trong không có ngọn đèn, chỉ có thể mượn nhờ ánh sáng ngoài phòng để đi vào mấy đoạn bậc thang đầu, nhìn cơn gió lạnh thổi tới dưới lòng đất, Tần Vấn nuốt nuốt miếng, trực tiếp tiến vào.

Hai người đều mở đèn flash trên điện thoại lên để chiếu sáng, căn phòng dưới đất này rất sâu, dù không có điều hòa nhưng cũng đủ làm Tần Vấn lạnh tới phát run, bọn hắn đi xuống dưới không sai biệt lắm độ cao cũng phải tương đương hai ba tầng, rốt cuộc cũng mới đi được đến nơi thấp nhất, lúc này đừng nói là Tần Vấn, ngay đến cả tiểu Tưởng còn lạnh run cầm cập, hắn phải cởi chiếc áo che mặt của mình mặt vào lại trên thân.

"Còn có cửa nữa! tiểu Tưởng, lên!."

Hai người đã đi tới đáy, còn có một cánh cửa, Tần Vấn nhường đường cho tiểu Tưởng, tiểu Tương không nói hai lời liền nhấc chân lên đạp cửa, một tiếng vang thật lớn, cửa gỗ bị phá hủy, một đạo ánh sáng màu lam cùng mùi hương nồng đặc bay ra, đập vào mặt mũi hai người, cái mùi kia nồng đậm đến mức làm đau nhói mắt, phải thích ứng một lúc mới hết.

Đợi lến lúc bọn hắn mở mắt lần nữa thì liền trợn mắt há mồn, đập vào tầm mắt bọn hắn, dường như chính là phòng ngủ bình thường của Lưu Vũ, vô số đóa hoa bao trùm hết thảy, toàn bộ tầng hầm tràn ngập ánh sáng lam của hoa, chỉ là căn phòng này có chỗ rộng hơn, như sân bóng rổ vậy.

"Ảnh chụp của Lưu Vũ hóa ra ở đây."

Tần Vấn chau mày, hắn nhìn thấy được một bức tường duy nhất không bị bao phủ bởi hoa, chỗ đó có ảnh chụp của Lưu Vũ, từ trên xuống dưới, phía trên là ảnh chụp hai chị em Tô Tuyết cùng Lưu Vũ, khi đó Tô Tuyết Tình còn nhỏ, như thiếu nữ mới học cấp ba, càng nhìn xuống dưới, phong cách sau này của Tô Tuyết Tình càng tương tự như Tô Tuyết Nhu, thẳng đến tuốt phía dưới ảnh chụp, thân ảnh của Tô Tuyết Nhu hoàn toàn biến mất, mà Tô Tuyết Tình, hoàn toàn biến thành bộ dạng như Tô Tuyết Nhu.

"Vậy mà nàng lại tận lực bắt chước tỷ tỷ của mình..."

Tần Vấn cau mày, nữ nhân này, so với suy nghĩ của hắn thì còn nguy hiểm hơn.

"Ca! Nơi đây...Ọe!."

Thời điểm Tần Vấn xem ảnh chụp, tiểu Tưởng thì đi dạo bốn phía điều tra, đột nhiên như thể nhìn thấy gì, hắn vịn đầu gối mà bắt đầu nôn ọe.

Tần Vấn biết rõ hắn nhìn thấy cái gì rồi, lấy điện thoại ra chuẩn bị gọi điện báo cảnh sát, nhưng vào lúc này, tóc gáy cùng tóc tay của hắn dựng lên mãnh liệt, có thứ gì đến rồi! Hơn nữa còn cách hắn rất gần! Nhưng tựa hộ nó bị sát khí của tạp dề áp chế, nên vật kia lách qua Tần Vấn, hướng phía Tưởng Văn Minh đi tới.

Bạn đang đọc Ta Là Liệp Ma Nhân Chuyên Nghiệp (Bản Dịch) của Thất Câu Bát Lặc Trứ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Yannn
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.