Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Sự Tình Không Đúng (2)

Phiên bản Dịch · 1190 chữ

Tần Vấn choáng váng cả đầu, hắn cau mày, sau đó ngồi lên trên ghế, cẩn thận suy nghĩ

"Nhiệm vụ ác mộng không hoàn thành nói rõ ta tìm không ra chân tướng...Nhưng tiến đố có chút nhích lên rồi!."

Tần Vấn buồn rầu nhéo nhéo lông mày, hắn quả thực không giỏi mấy trò chơi giải đố a.

"Nói cách khác, Lưu Vũ không phải là hung thủ, nhưng hắn hoàn toàn có liên quan đến vụ án! Nhưng tại sao nhiệm vụ đặc thù lại biến thành số âm?"

Tần Vấn suy nghĩ hồi lâu, cũng không thể nghĩ thêm gì, hắn thở dài, đứng dậy, chuẩn bị đi ra ngoài lần nữa.

"Hiện tại điểm duy nhất đột phá chính là Tô Tuyết Tình, cẩn thận nghĩ lại, nàng cũng hoàn toàn có điểm đáng nghi."

"Sự tình Lưu Vũ bị bắt cảnh sát không phát ra tin tức, lúc này mới được có mấy tiếng, nên đáng ra chuyện này phải bị mất mới đúng, ít nhất nàng cũng không biết nhanh được như vậy."

Trong đầu Tần Vấn dần dần có mạch suy nghĩ, hắn nhíu mày, càng nghĩ càng cảm thấy có vấn đề.

"Hơn nữa nàng trừng mắt nhìn ta là vì cái gì? Nàng biết ta báo cảnh sát sao?"

Trái tim Tần Vấn đập nhanh thêm, mồ hôi lạnh lại tiếp tục chảy.

"Nàng ấy đang giám sát Lưu Vũ!."

Tần Vấn càng nghĩ càng cảm thấy đạo lý, chỉ như vậy mới có thể lý giải vì sao nàng lại biết được tin tức, chỉ là không biết mục đích vì sao đối phương lại làm chuyện này, cùng với phương thức giám sát.

"Vẫn còn cần phải đi nhìn lại xem..."

Tần Vấn lần nữa chuẩn bị đồ nghề của mình, ba lô cùng một bao đồ dùng, buộc lại tạp dề, lần nữa thuê xe đi tới nhà trọ Phúc Nguyên.

"Ài! Tần cảnh quan! Sao ngài lại đến nữa?"

Tưởng Văn Minh đang ngồi trong lều hóng mát, nhìn thấy Tần Vấn đi đến hắn trực tiếp chạy ra đón tiếp, nhìn thấy một màn ngồi trong xe cảnh sát của Tần Vấn, hắn càng thêm tin tưởng thân phận của Tần Vấn, không chút nào hoài nghi.

Tần Vấn thấy thân phận của mình chưa bại lộ, tự nhiên tiếp tục lợi dụng rồi.

"A, có chút vấn đề chưa xử lý sạch sẽ, đúng rồi, trong cư xá này có lắp đặt camera không?"

"Camera? Có lẽ chỉ có đại sảnh tầng cùng thang máy mới có..."

Tưởng Văn Minh gãi gãi đầu, hắn đối với việc này cũng không hiểu rõ lắm, Tần Vấn không lãnh phí thời gian của mình, trực tiếp mang theo hắn tới hiện trường nhìn xem.

"Không có camera! chỉ vẹn vẹn có camera ở trong thang máy, nhưng cũng không quay đến hành lang, nàng làm sao quan sát được tình hình Lưu Vũ?"

Tần Vấn càng nghĩ càng thấy chuyện này có chút không ổn, hắn luôn có chút cảm giác rợn người, hơn nữa hiện tại đứng ở trước cửa phòng 1303, cảm giác lạnh thấu xương cũng đã biến mất, nói rõ đồ vật bẩn thỉu không ở chỗ này rồi!

"Không thể nào..."

Tần Vấn có một phỏng đoán, nhưng hắn không dám vội vàng kết luận. Hắn quay đầu nhìn Tưởng Văn Minh đang nghi hoặc, suy nghĩ một chút, khóe miệng của hắn cong lên như tên bán hàng đa cấp nhìn thấy con mồi.

"Tiểu Tường, tôi có một việc, cần cậu giúp sức."

Tần Vấn bày ra một bộ mặt nghiêm túc, bầu không khí càng thêm trầm xuống.

"A? Ngài nói đi."

Tiểu Tường còn không biết mình sắp bị dính bẫy, hắn vẻ mặt chăm chú nhìn Tần Vấn.

"Nhiệm vụ này có tính nguy hiểm nhất định, cậu có thể cự tuyệt, tôi không miễn cưỡng."

Tần Vần nói ra toàn bộ sự việc cho Tưởng Văn Minh biết, sau đó nói suy nghĩ mình ra, rồi lại cho hắn lựa chọn, quả nhiên, tiểu Tường biểu lộ do dự, dù sao, an toàn của bản thân cũng là ưu tiên hàng đầu, việc trong khả năng mới dám giúp đỡ.

"Việc này...liên quan đến người vô tội ,cùng với một tên cuồng nhân ngoài vòng phát luật."

Tần Vấn bắt đầu tranh thủ cảm xúc, biểu lộ ra một khuôn mặt bi thương.

"Ta một người cũng có thể làm được, nguy hiểm cũng không coi vào đâu.Chỉ là...đáng thương cho tên si tình Lưu Vũ, bị hàm oan bỏ tù, còn tội phạm chân chính thì tiêu dao khoái hoạt dưới ánh mặt trời, không công bằng a."

Lời nói Tần Vấn dõng dạc, quả nhiên, tiểu Tường nghe xong sùng bái không thôi, không khỏi cảm thán cho nhân cách cao đẹp của Tần Vấn.

"Ngài nói, Lưu Vũ có thể bị oan, vậy tại sao lúc nãy còn bắt hắn lại?"

Tiểu Tưởng bị Tần Vấn lung lay, bắt đầu lo lắng cho an nguy Lưu Vũ.

"Ài, ta cũng hiện tại mới phản ứng lại, mà hắn đã bị bắt rồi, ta bây giờ dù nói hắn vô tội cũng cần có bằng chứng! Huống chi..."

Vẻ mặt Tần Vấn ân hận, còn mang theo một tia áy náy.

"Kỳ thật ta cũng không phải cảnh sát chìm, chỉ là một công dân mong muốn cho xã hôi yên ổn trong sạch. Lúc trước chỉ lợi dung ngươi để điều tra chân tướng."

Tần Vấn chủ động vạch trần lời nói dối của bản thân, không cho đối phương cơ hội phát hiện, mà kết quả đúng như dự liệu của hắn, Tưởng Văn Minh lúc này cũng không chú ý tới việc này nhiều, hoàn toàn không thèm để ý, ngược lại càng thêm sùng bái 'Nhân cách mị lực' của Tần Vấn.

"Ngài đừng nói nữa! Ta rất sùng bái những anh hùng như ngài! Tuy rằng nói dối, nhưng đáng để tôn trọng!."

Tiểu Tưởng bội phục cúi đầu xuống đất, nếu Tần Vấn là cảnh sát, có thể nói hắn điều tra vì công việc, nhưng hắn lại không phải, chỉ là một người bình thường, rồi vì người khác sẵn sàng chấp nhận chuyện nguy hiểm! Điều này làm người ta càng thêm tôn kính, ngưỡng mộ!.

"Ngài cần ta làm gì! Cứ việc nói ! Ta nhất định sẽ đem hết toàn lực giúp ngài !."

"Ha ha, rất đơn giản, tôi muốn cậu đi theo tôi, nghe tôi chỉ huy, bảo hộ an toàn của chúng ta."

Âm mưu của Tần Vấn đã thực hiện thành công, lừa được một vị bao tiêu có sức chiến đấu cường hãn! Mặt hắn nở nụ cười tươi rói như cây hoa cúc vậy.

Tiểu Tưởng thì kích động nắm tay Tần Vấn, nghĩ đến việc Tần Vấn giúp đỡ người khác hết mình, không vui lợi, còn lấy thân ra vượt nguy hiểm, càng nghĩ tiểu Tường càng thêm kính nể, hoàn toàn bị khuất phục.

Bạn đang đọc Ta Là Liệp Ma Nhân Chuyên Nghiệp (Bản Dịch) của Thất Câu Bát Lặc Trứ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Yannn
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.