Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nhà Của Tô Tuyết Tình (1)

Phiên bản Dịch · 1037 chữ

"Tần ca, chúng ta làm thế nào đây?"

Tưởng Văn Minh đi theo sau lưng Tần Vấn, bọn hắn đi tới ven đường cản lại một chiếc taxi, nhìn qua biểu lộ của Tần Vấn có chút bất an.

"Tới đồn cảnh sát trước, sau đó chờ một người đi ra, chúng ta liền đi theo nàng."

Tần Vấn đại khái nói tình huống trước mắt Tưởng Văn Minh xong, hắn cau mày lại, nếu không phải chuyện đêm này xảy ra hết sức nguy hiểm, thì Tần Vấn tuyệt đối sẽ không kéo người khác đi theo, không phải là không có tiền lương trả người ta, mà quan trọng là...Sẽ gây nguy hiểm cho người không liên quan, nhìn ánh mắt nóng bỏng của Tưởng Văn Minh, Tần Vấn có chút hối hấn.

'Đối mặt với quỷ còn tốt, ta còn có tạp dề bao kê, nhưng đối mắt với tên điên tên khùng....ài, đãy cũng không có cách nào khác, tiểu Tưởng có lẽ sẽ hiểu cho ta'

Tần Vấn thở dài, Tưởng Văn Minh ở cạch nghe được, tiểu Tương vẫn luôn rất thành thật, lúc này cũng cảm nhận được tâm tư của Tần Vấn.

"Yên tam đi đại ca, không có chuyện gì phải lo, hơn nữa, đây chính là bản án của cư xá chúng ta, ta còn lại bảo vệ ở đó, đây thuộc về phận sự của ta, trong lòng đại ca không cần phải có vướng mắc."

Tiểu Tưởng trả lời chất phác, làm cho Tần Vấn yên tâm không ít.

Hai người không trên taxi, tuy rằng Tần Vấn còn mặc tạp dề máu, nhưng có Tiểu Tường ở bên cạnh, tài xế cũng an tâm lên không ít, không có phát sinh tình huống không dám chở bọn hắn. Từ cư xá Phúc Nguyên đến đồn cảnh sát cũng rất nhanh, hơn mười phút sau đã đến nơi.

Hai người cứ như vậy mà chốn ngoài cột điện của cục cảnh sát, chờ Tô Tuyết Tình đi ra, khoảng cách nàng đến cục cảnh sát cũng một giờ rồi, Tần Vấn xác định nàng vẫn chưa đi, thậm chí còn nghe được giọng nói ồn ào của nàng. Có lẽ bởi vì tâm tình của Tô Tuyết Tình không tốt, nên giọng nói la hét rất to, Tần Vấn đứng ở ngoài ít nhiều cũng nghe hiểu được một tí.

Tô Tuyết Tình tới đây để biện hộ cho Lưu Vũ, nàng nói Lưu Vũ không phải là hung thủ, những thi thể kia bị người ta gửi qua, nàng nói nàng cũng biết chuyện này, thậm trí còn cùng Lưu Vũ đi nhận hàng.

"Thật đúng là, thế đạo này, lại có chuyện tàn nhẫn như vậy, ta còn tưởng mấy chuyện giết người ghê rợn này chỉ có trên phim thôi chứ."

Tiểu Tưởng nghe xong còn khó tránh khỏi phải nhổ nước miếng, rõ ràng đây là lần đâu tiên hắn tiếp xúc mấy chuyện trên người mà thường hay nghe nói trên phim.

"Ừ, bằng không thì cậu tưởng linh cảm phim truyền hình đến từ đâu? Giới hạn của con người là không có điểm dừng, hoàn toàn phải xem sức tưởng tượng của người ấy ra sao, sự tình người ta có thể nghĩ đến, khẳng định đã có người làm qua, hoặc đang làm, hay chuẩn bị đi làm."

Tần Vấn thở dài, hắn sông hai đời rồi, đọc qua không biết bao nhiêu tin tức kỳ quái, kiếp trước còn có tên cuồng đồ Trương Tam Ngạch, nghĩ được không biết bao nhiêu vụ án không hợp lẽ thường, còn có thể làm ngược đọc cười chết.

Tần Vấn cùng Tường Văn Minh ở bên ngoài đợi thật lâu, Tô Tuyết Tình bên trong cũng biết mình đang nóng giận, nên đã không chế giọng xuống, làm cho hai người ở ngoài không nghe được cái gì, Tần Vấn có chút tò mò vì sao Lưu Vũ nhận lấy thi thể mà không báo cảnh sát mà lại giữ bên người, chẳng lẽ lụy tình đến mức này sao?

"Ngon! Cái hộp cơm này thật ngon quá đi! Ca mua ở đâu vậy?"

Hai người Tần Vấn ở bên ngoài một hơi đợi đến gần tối, Tô Tuyết Tình còn chưa đi ra, hai người rất đói bụng, nhưng không dám rời đi ăn tối, Lúc này hộp cơm Tần Vấn xin ở đồn cảnh sát đã phát huy tác dụng, hai người ngồi chổm hổm trên mặt đất bắt đầu ăn, một đôi đũa cũng không dễ dùng, cũng không thể chia mỗi người một đôi.

"Quản nhiêu như vậy làm gì chứ, ăn ngòn là được rồi."

Hai người đợi đã lâu, ăn xong hộp cơm, đợi thêm hai mươi phút nữa, hai người rốt cuộc cũng thấy được thân ảnh của Tô Tuyết Tình, vẻ mặt của nàng tràn đầy nộ khí, đi ra rất nhanh, rất hiển nhiên, chuyến đi này nàng không đạt được mục đích.

"Khục..khục, khục."

Sắc mặt Tô Tuyết Tình rất kém coi, nàng lúc này cũng không có trang điểm, sắc mặt vô cùng trắng bệch, còn ho khan không ngừng, trên cổ tay còn nhìn qua một chút tông màu tím lốm đốm, nhìn qua có chút dữ tợn.

"Trốn đi! Đừng để nàng nhìn thấy!."

Tần Vấn vội kéo Tưởng Văn Minh qua một bên, âm thầm nhìn chằm chằm vào Tô Tuyết Tình, trạng thái của nàng bây giờ rất kém, tuy rằng vẫn còn rất đẹp, nhưng không được tự nhiên như hôm qua Tần Vấn thấy trong Mắt Mèo, mà thay vào đó là khuôn mặt bênh hoạn.

"Ấy, xe này cũng mấy trăm vạn, hóa ra là của nàng ấy?"

Mắt thấy Tô Tuyết Tình đến đến một cỗ xe sang trong bên đường, Tưởng Văn Minh sợ hãi thán phục không thôi, xem ra đối phương không chỉ xinh đẹp, mà gia cảnh lại rất tốt, khó trách dám ở trong cục cảnh sát la hét. Tuy nhiên, gia cảnh nàng có thế nào cũng không thể cho nàng bất luận ưu đãi gì về vụ án cả.

"Đi, đuổi theo."

Bạn đang đọc Ta Là Liệp Ma Nhân Chuyên Nghiệp (Bản Dịch) của Thất Câu Bát Lặc Trứ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Yannn
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.