Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Không Đơn Giản Như Vậy (2)

Phiên bản Dịch · 1064 chữ

Hắn duỗi đầu ra ngoài cửa sổ nhìn, cũng may Tần Vấn dưới hoàn cảnh nghìn cân treo sợi tóc đã kịp trốn vào phòng 1304, tranh thoát khỏi ánh mắt Lưu Vũ.

"Ta quên đóng cửa sổ sao?"

Tâm tình của Lưu Vũ đang ngồi tồi ,cũng không để ý đến những chi tiết này, mặc kệ tới ngắm chậu hoa mình mới mang về.

"Ha...ha...Thiếu chút nữa thì..."

Tần Vấn há miệng thở phì phò, vừa mới trải qua một trấn nóng máu nến hắn không nghĩ nhiều, nhưng bây giờ bình tinh nghĩ lại, lại cảm thấy hoàng sợ không thôi, bất kỳ sai lầm nào vừa rồi cũng có thể khiến bản thân mất mạng tại chỗ.

"Nhiệm vụ ác mộng...thực sự không phải để trưng cho đẹp."

Tần Vấn thở dài, quyết đoán cầm điện thoại lên, báo cảnh sát.

"Xin chào, đây là cục công an, xin hỏi có thể giúp đỡ gì cho ngài?"

"Xin chào, ta là người thuê nhà ở nhà trọ Phúc Nguyên, ở phòng 1304, sát vách phòng của ta có hộ gia đình nửa đêm cứ gõ gõ, hơn nữa còn có mùi lạ truyền tới, ta cảm thấy không thích hợp.."

Tần Vấn đã sớm suy nghĩ kỹ từ ngữ, hắn không nói thẳng hắn phát hiện hung thủ của vụ án, bằng không chuyện hắn đột nhập trái phép sẽ bại lộ, bởi vậy chỉ cần ám chỉ, sau đó giúp cảnh sát phát hiện chân tướng.

"Ừ...Chuyện này ngài nên liên hệ với chủ phòng trọ, mặc dù có liên quan đến pháp luật, nhưng quan hệ hàng xóm vẫn phải tự mình điều tiết..."

Cảnh sát trực ca không muốn ra mặt quản mấy chuyện nhỏ nhặt này, nhưng dưới công phu mồn mép của Tần Vấn, cảnh sát trực ban cuối cùng cũng phải phái một chiếc xe cảnh sát đến.

Ba gã cảnh sát cũng không có tâm tư gì nhiều, thẳng đến khi Lưu Vũ kiên trì không để bọn họ vào trong nhà, bọn hắn mới ý thức được người này có điểm không đúng, sau đó liền cưỡng ép vào nhà điều tra, về sau phát hiện ra nhưng hộp chôn xác dưới đống hoa, liền lập tức ôm Lưu Vũ đang gào thét trên mặt đất đi.

"Đa tạ ngài đã cung cấp trợ giúp vụ án, để cho chúng tôi phá được một vụ án lâu năm, xin hỏi nên xưng hô thế nào?"

Cảnh sát cầm đầu biểu lộ nghiêm túc, hắn gọi thêm càng nhiều đồng nghiệp tới, bắt đầu điều tra toàn bộ hiện trường, cuối cùng ở trong căn hộ này tìm ra mười bốn khối thi thể, Lưu Vũ sau khi ra ngoài còn cầm về một khối, thế nhưng đây không phải toàn bộ, những thứ này cộng lại mới là tứ chi của Tô Tuyết Nhu, vì vậy có thể thấy được thù pháp gây án ác liệt cỡ nào.

"Tôi là Tần Vấn, không cần phải cảm ơn! Đem tiền thưởng ngàn tệ gửi cho ta là được rồi."

Da mặt Tần Vấn dày không phải là loại bình thường, trong mắt hắn, hắn xứng đáng nhận được khen thưởng, dù sao vừa nãy cúng suýt nữa bỏ mạng lại mà

"Khen thưởng nhất định sẽ có, nhưng cùng cậu theo chúng tôi về làm khẩu cung trước đã, đây dù sao cũng là thủ tục mà thôi, mong cậu lý giải."

Người đang cùng Tần Vấn nói chuyện là Cổ Vệ Huyền, năm nay khoản bốn mươi tuổi, làm cảnh sát đã vài chục năm, có kinh nghiệm lão luyện. Tần Vấn cũng không có cách nào cự tuyệt, ngoan ngoãn leo lên xe cảnh sát.

Lúc này trời đã gần sáng, Tần Vấn ngồi trên xe cảnh sát, nhìn Tưởng Văn Minh đang trợn mắt há hốc mồn cách đó không xa, hắn giơ ngón tay cái lên, Tưởng Văn Minh tự nhiên cũng nhìn thấy hàng động này, vẻ mặt của hắn sùng bái, vẫy tay.

"Không hổ là Tần cảnh quan! Chỉ cần một đem là có thể phá được vụ án khó giải quyết!."

Xe cảnh sát dần dần rời khỏi cư xá, Tần Vấn nhìn ánh mặt trời đang dần dần biến mất, hắn có chút mệt mỏi.

"Hắn trắng trợn như vậy sao, vì sao lúc đầu cảnh sát không tìm ra thi thể được...Hơn nữa phần thi thể còn lại ở đâu? Hắn nếu như yêu Tô Tuyết Nhu, thì đáng lẽ ra không nên tách thi thể nàng ra, mà cho vào bảo quản mới đúng."

Tần Vấn nghĩ đi nghĩ lại, mí mắt càng ngày càng nặng, cuối cùng cũng ngủ gật.

"Tuyết Nhu Hoa, Hoa Huyết Nhục, được trồng bằng các chi gãy. Cứu nàng, giết nàng, cũng không muốn đem nàng về nhà..."

Vừa nghe câu ca kì quái, Tần Vấn mở to hai mắt, hắn phát hiện mình lại tới cái tầng hầm lờ mờ kia. chỉ là lần này, hắn không còn nằm im như con dê đợi làm thịt, mà là đứng ở một bên, nhìn bóng người ở trên bàn.

Đó là một nữ nhân xinh đẹp, nàng bị chia làm vô số khối nhỏ, khuôn mặt xinh đẹp còn bị chia cắt, khóe miệng với hai tai, hai mắt trống rỗng, đầu lưỡi đứt gãy, nhìn vô cùng thê thảm.

Một đống thịt nát này đặt cạnh gần nhau, ghét thành cái mảnh vụn vặt lẻ tẻ, miễn cưỡng mới có thể duy trì hình dạng người, chỉ là thiếu thôn đi một chút bộ phận, Tần Vấn thấy được tay trái của nàng, ngón tay còn đặt ở bên, nhưng bàn tay thì không còn thấy đâu nữa.

"Là khối thi thể Lưu Vũ có!."

Tần Vấn ở trong mộng ý thức được điểm này, mà đúng lúc này, bộ thi thể kia đột nhiên mở mắt, lấy hốc mắt không có mắt, nhìn về phía hắn.

"Tỉnh, đến rồi."

Bờ môi của nữ thi thể cũng ngọ nguậy không ngừng, mỗi lần mở môi, máu đen sẽ chảy....Điều này làm toàn thân Tần Vấn phát run đến tỉnh lại.

"Tỉnh lại!, đến nơi rồi!."

Cổ Vệ Huyền ở ghế phụ lái quay đầu gọi Tần Vấn dậy, xe đã dừng trước cửa cảnh sát.

Bạn đang đọc Ta Là Liệp Ma Nhân Chuyên Nghiệp (Bản Dịch) của Thất Câu Bát Lặc Trứ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Yannn
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 5

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.