Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Biển Hoa

Phiên bản Dịch · 1615 chữ

"Hít hừ! Hít hư! Thả lỏng! Thả lòng nào, ngươi làm được!."

Tần Vấn đứng ở bên cạnh cửa sổ, bờ mông đã vểnh ra ngoài, hắn lúc này đã bỏ balo uống, ở trong túi quần để một bịch muối, dây lưng thì cắm kiếm gỗ đào, trên người còn mặc một cái tạp dề nhuốm máu, độ cao tầng 13 làm cho hắn không dám nhìn xuống, chỉ cần một cơn gió lạnh thổi ma cũng làm trí tưởng tượng của hắn đầy cảnh tượng khủng khiếp.

Hắn đến chết cũng nắm chặt lề cửa sổ, chân phải thì tìm đến cái điều hòa lộ thiên bên ngoài, cũng may tiểu khu này không có người nào, những người còn lại cũng không dám nửa đêm đi ra ngoài, bằng không nhìn thấy một cảnh trèo tường này thì họ cũng sợ khiếp.

Tần Vấn mồ hôi đầm đìa, không phải do hắn mệt mà do bị hù.

"Con mẹ nó...Không thử một chút thì không biết ta còn mắc chứng sợ độ cao a!."

Lúc này hắn đã tới rất gần cửa sổ bên ngoài phòng 1304, thò tay có thể nắm được, cùng may đối phương không khóa cửa sổ, nếu khóa thì hắn hết cách rồi.

"Còn kém...chút nữa."

Tay trái Tần Vấn nắm chặt vào ống thoát nước, thân thể nghiêng hết sức về phía cánh cửa, nhưng đầu ngón tay phải cũng không đủ sức chạm vào cánh cửa, cuối cùng hắn không có cách nào hết, chỉ có thể phát huy sức mạnh ở chân, cố gắng đẩy cánh cửa ra, sau đó mới miễn cưỡng mở được cửa sồ, nguy hiểm bò vào trong phòng.

Mới vừa vào phòng, hắn đã bị một cỗ âm khí nồng đậm bao phủ, âm khi này so với âm khí ở phòng sát vách thì như hai cấp bậc khác nhau, nếu phòng 1304 là không khí, thì ở đây chính là chất lỏng.

"Nơi này còn có thể sống được sao?"

Tần Vấn che mũi lại, vẻ mặt mâu thuẫn. Không chỉ là có linh thể cảm nhận được kích thích, mà hoàn cảnh nơi này đến ngay cả thân thể cũng chịu không được. Khắp nơi đều là hoa, đếm điểm dừng chân cũng không có ,loại hoa này mùi thơm rất nhàn nhã, nhưng chồng lại với số lượng lớn, mùi thơm vô cùng cay mũi.

Hơn nữa cái nhụy hon đen trắng, dưới nơi ánh sáng không có đủ này, tỏa ra một màu sắc nhàn nhạt, giống như có con mắt nhìn chằm chằm hỏi Tần Vấn ai mời hắn đến.

"Cái này đúng là đồ chơi của địa phủ mà...Sợ quá đi mất..."

Tần Vấn nắm lại lỗ mũi, lướt qua nơi đầy là hoa này, đi vào phòng khách.

Ngược lại với cảnh hoa vừa nãy, trong phòng khách chẳng có gì đặc thù, bàn trà, ghế sô pha, bàn ăn, TV, lộn xộn không thôi, khắp nơi đều là chén bán đũa dư thừa, chưa được rửa, tuy nhiên điều này giống hình tượng với người nam nhân mất đi tri kỉ, không có gì sai cả.

Tần Vấn ở trong phòng khách đi dạo một vòng, sau đó mở một cánh cửa bước vào, phòng này tựa hồ được bố trí phòng máy tính, có một gian toa-lét, một bàn để máy tính, phía trên thì để một chiếc máy tính rất cao cấp, nhưng trên màn hình lại bám đầy bụi, không biết bao lâu rồi chưa có người sử dụng.

Trên bàn máy tính còn có một ảnh chụp ba người, Tần Vấn không dám cầm lên xem, sợ Lưu Vũ phát hiện ví trí di động mà nghi ngờ.

Trong ảnh chụp là hai chị em Tô Tuyết Nhu cùng Lưu Vũ, ba người bọn họ cười rất vui vẻ, Tô Tuyết Nhu thì ôn nhu ôm cánh tay Lưu Vũ, Lữu Vũ thì đứng ở chính giữa, Tô Tuyết Tình đứng bên còn lại, một tay cầm ly kem một tay cầm thìa. Nhìn bước ảnh này đoán chừng được chụp lâu rồi, bởi vì trong ảnh chụp ba người rất ngây ngô, Lưu Vũ một tay ôm Tô Tuyết Nhu, tay còn lại đặt trên đầu Tô Tuyết Tình. Lúc đó có thể nhìn thấy phong cách của Tô Tuyết Nhu cùng Tô Tuyết Tình khác nhau, Tô Tuyết Nhu thì ôn nhu tài trí, còn Tô Tuyết Tình thì hơi điệu đà với kiểu trang điểm mắt khói.

Toàn bộ phòng máy tính cũng chỉ có một tấm hình như vậy, những thứ khác thì là một số đồ dùng bình thường, Tần Vấn tùy tiện nhìn một chút rồi rời đi, mở ra cửa phòng chình đối diện. Đây chính là gian phòng sát vách với phòng 1304, hơn nữa nhìn vị trí, Lưu Vũ gõ đồ chính là ở trong căn phòng này.

"What the fk?"

Tần Vấn vừa mới mở cửa đã bị một cỗ hương hoa bao trùm, nhưng chưa kịp mắng chửi, cảnh tượng trước mắt đã khiến hắn nói không ra lời.

Hoa, hoa ,hoa, khắp nơi đều là hoa, trên tường cũng bị dính đầy bùn đất, trên đó cắm đầy bông hoa màu xanh quỷ dị, trên mặt đất cũng có một tầng bùn đất, thậm trí trên trần nhà cũng có nhiều bông hoa xanh bị dán ngược. Căn phòng ngủ này không có cửa sổ, không có đèn, thế nhưng những bông hoa này lại phát ra ánh sáng yêu ớt.

Làm cho căn phòng này ngược lại rất sáng, ngay cả chiếc giường duy nhất cũng bị hoa vây quanh, Tần Vấn như lạc vào biển hoa lênh đênh, có chút cô độc, cũng có chút quỷ dị.

"Hắn mỗi ngày đều ngủ ở đây sao?"

Tần Vấn không tự chủ mà nuốt nước miêng, đây không phải là si tình, đây là bị điên mới đúng. Tần Vấn nhấc nhẹ chân di chuyển, sợ dẫm phải những bông hoa quỷ dị này.

Đột nhiên, Tần Vấn chú ý tới bên cạch chiếc giường, ở đó có mấy bông hoa mọc cao hơn những bông hoa còn lại, dường như phía dưới chôn lấy cài gì, Tần Vấn tùy chọn một hướng, cẩn thận đi qua, nhẹ nhàng sới đống bùn đất ở đó lên, sợ làm ảnh hưởng đến nhưng bông hoa.

Hắn khuấy động một cái, đào được một cái rương gỗ có hình dạng kỳ quái, hòm rương vẫn còn rất mới, tầm ván gỗ cũng còn mang theo bóng loáng, hình như là vừa mới được làm.

"Gì đây? Hắn làm cái hộp này để làm gì? Còn chôn trong phòng ngủ nữa."

Tần Vấn cẩn thận đem hộp gỗ mở ra, trong nháy mắt, một cỗ mùi tanh tưởi ập thẳng vào mặt hắn, Tần Vấn thấy rõ đồ vật ở trong chiếc hộp, sống lưng phát lạnh, suýt nữa bại liệt ngã vào trong bụi hoa.

"Chi gãy! Đây là quan tài! Hắn đặc biệt ngủ gần quan tài."

Tần Vấn theo bản năng rời xa chiếc hộp gỗ kia, trong hộp chỉ còn lại một phần chân tay đã bị cút, ở đó có một bàn tay người, không có đầu ngon tay, thân thể thf sớm mục nát, chỉ còn lại da khô héo cùng xương cốt màu đen.

Tần Vấn hô hấp càng thêm dồn dập, trái tim nhảy kịch liệt hẳn lên, hắn thậm chí có thể cảm giác được máu ở trong cơ thể của mình đang vận chuyển, từ đầu đến chân, thậm trí mí mắt không tự chủ mà dật dật.

"Cái tên điên này! Quả nhiên là hắn."

Tần Vấn chân tay lạnh buốt, vô luận là kiếp trước hay kiếp này, đây là lần đầu tiên hắn thấy cảnh tượng khủng khiếp đó, lúc này hắn không bât tỉnh coi như đã vượt qua thử thách bản thân rồi.

Tần Vấn hít sâu, điều chỉnh lại tâm tình, cưỡng ép tỉnh táo một tí, hắn đếm những điểm xung quanh nhô lên, gian phòng này không lớn, vậy mà có đến mười ba chỗ nhô lên cao! Nói cách khác, Tô Tuyết Nhu đáng thương bị tên điên này chia làm mười ba phần!

"Đây không phải là biển hoa, mà là hoa mộ, khắp nơi đều là nấm mồ, hắn chôn người yêu ở đây rồi ngủ...Con mẹ nó, quả nhiên rất trữ tình mà."

Tần Vấn luống cuống tay chân đem hộp chứa thi thể tàn phế kia khép lại, một lần nữa dùng đất che lên, hắn vẫn không quen đem mấy bông hoa cắm về chỗ cũ.

Hắn hiện tại không muốn quản nhiều như vậy, tranh thủ thời gian rời khỏi địa phương quỷ quái này! Vừa nghĩ đến cái hộp mở ra, Tần Vấn nhịn không được run lên, hắn vốn tưởng còn là nơi để giày của đối phương đấy.

Tần Vấn rời lui ra khỏi phòng ngủ, đóng kỹ cửa, chuẩn bị từ cửa chính đi ra ngoài. Nhưng vào lúc này, linh cảm của hắn như nhận lấy cái gì kích thích mãnh liệt, nổi lên phản ứng. Tần Vấn ngây người đứng nguyên tại chỗ, tóc gáy nổi lên, tủy sống dường như đã đóng băng, không cách nào nhúc nhích, da gà cũng nổi toàn thân.

Hắn cảm nhận, cố đồ vật gì đó, đang nhìn chăm chú vào hắn.

Loại cảm giác này nói không rõ lắm, nhưng Tần Vấn hiểu rõ, nó đang nhìn vào hắn, hơn nữa, đây không phải ánh mắt người sống.

Bạn đang đọc Ta Là Liệp Ma Nhân Chuyên Nghiệp (Bản Dịch) của Thất Câu Bát Lặc Trứ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Yannn
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 7

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.