Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tô Tuyết Tình (2)

Phiên bản Dịch · 1132 chữ

Tần Vấn có chút nghĩ mà sợ, loại hoa kia quá quỷ dị, vậy mà trong mộng có thể nhìn thấy được.

"Hả? Âm thành gõ gõ dừng lại rồi."

Tần Vấn tỉnh táo lại, lúc này mới phát hiện âm thanh gõ ở phòng bên đã biến mất, trở nên vô cùng yên tĩnh, ngay cả tiếng bước chân cũng không có.

"Mười giờ hơn, có lẽ buốn ngủ rồi."

Tần Vấn nội tâm vùng vẫy một hồi, cuối cùng quyết định, nhảy cửa sổ bên ngoài tiến vào phòng đối phương tìm tòi, cách này là cách duy nhất có thể tìm thấy chân tướng.

Tần Vấn đi đến cửa sổ, mắt nhìn tình hình ở ngoài, nơi nay là tầng mười ba, té xuống một cái có thể trực tiếp đưa đi hỏa táng được luôn, nhưng cũng may ở đây có không ít điểm dừng chân, chỉ cần cẩn thận một ít, vấn đề liền không lớn.

Tần Vấn mở ra ô cửa sổ, vừa mới chuẩn bị trèo ra, bỗng nhiên ở trong hành lang truyền đến tiếng bước chân, một đường đi tới phòng 1303, còn gõ cửa phòng Lưu Vũ, làm Tần Vấn đang thò chân ra ngoài sợ tới mực phải rụt chân về, nếu vất vả treo qua, kết quả ngươi mắt to ta mắt nhỏ nhìn nhau thì quả thật lúng túng.

"Tỷ phu...Anh khá hơn chút nào chưa? Em mang cho ngươi đồ ăn lót dạ."

Trong hành lang truyền đến giọng nói của nữ nhân, rất thanh thúy, lại có một chút ưu sầu, sa sút.

"Tỷ phu? Tô Tuyết Tình?"

Tấn Vấn đi nhanh đến trước cửa, nhìn qua lỗ mắt mèo, nhưng ở góc độ này, không thể nhìn rõ gương mặt của đối phương, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy đối phương cầm một cái túi nhựa, bên trong đều là thuốc bổ.

Lúc này, Tần Vấn ở sát vách đã nghe được tiếng bước chân, Lựu Vũ mở cửa, nhưng không nói gì.

"Anh rể, hiện tại anh có thể chạy thoát được, không nên để bị trói buộc bản thân."

Ngữ khí của Tô Tuyết Tình rất uyển chuyển, cũng mang theo một tia tiều tụy.

"Chị gái em....chị ấy cũng không muốn nhìn bộ dạng này của anh đâu, anh là người thân duy nhất của em, tỉnh lại đi mà, xin anh đó."

Nói xong câu nói đó, trong hành lang lâm vào yên tĩnh, ai cũng không nói chuyện, Tần Vấn thậm chí có thể nghe được âm thanh hô hấp của hai người.

"...."

Lữu Vũ trầm mặc một hồi, nhưng Tần Vấn có cảm giác, Lưu Vũ không phải không có lời nào để nói, mà hắn cự tuyệt nói chuyện, giống như hẳn biết mình đang làm cái gì, cũng biết không giải thích được, bởi vậy dứt khoát chẳng muốn nhiều lời.

Cuối cùng, hai người bọn họ giằng co như vậy hơn một phút đồng hồ, Lưu Vũ mặt không biểu tình nhận lấy thuốc bổ của Tô Tuyết Tình, gật đầu cảm ơn, sau đó đóng cửa, đem Tô Tuyết Tình nhốt ở bên ngoài.

Tần Vấn mắt thấy hết cả, Tô Tuyết Tình ở cửa ra vào đứng một hồi, Tần Vấn có thể nghe được thanh âm nức nở, sau đó nàng rời đi, Tần Vấn xuyên qua Mắt Mèo có thể nhìn thấy bộ mặt của đối phương, thật sự rất đẹp, khí chất cũng rất ôn nhu, rất giống tỷ tỷ của nàng, chỉ là có chút giống qua mức, không phải mọi thứ đều giống, chỉ giống khuôn mặt.

"Hả?"

Tô Tuyết Tình dường như cảm nhận được ánh mắt, thời điểm đi ngang qua cửa phòng 1304 nàng đột nhiên dừng lại, quay đầu nhìn về phía lỗ mắt mèo.

Nàng dần dần đi về phía trước, mặt phải nhìn lên lỗ mắt mèo cẩn thận xem xét, Tần Vấn không dám di động, nếu hiện tại mà né tránh, đối phương có thể phát hiện biến hoa từ lỗ mèo, mặc dù việc hắn ở chỗ này cũng không phải không thể nói cho người khác biết, nhưng nhiều phòng như vậy mà hắn lại ở đây, khó trách không làm người trong cuộc liên tưởng linh tinh.

Mắt của Tô Tuyết Nhu rất đẹp, nhưng bởi vì vừa mới khóc xong, lúc này hiện đầy tơ máu, nàng cũng không nhìn lâu, khoản 5s sau liền rời đi, chỉ còn lại Tần Vấn đang bắt đầu sắp xếp thông tin.

"Nhiệm vụ này tên là Tuyết Nhu hoa, loại hoa mà hệ thống cho ta cùng Lưu Vũ rất giống nhau, giấc mộng vừa rồi cũng kỳ quái, cánh tay đứt gãy kia mọc ra Tuyết Nhu Hoa, chẳng lẽ Tô Tuyết Nhu báo mông?"

Tần Vấn nhớ lại hết thảy mọi chuyện, trong lúc đó, hắn nhớ tới nhắc nhở của nhiệm vụ ác mộng!

[Tình yêu, là ác quỷ tàn ác nhất thế giới]

"Những lời này có ý nghĩa gì...Chẳng lẽ là nhắc nhở?"

Tần Vấn càng nghĩ càng thấy có khả năng, trừ cái đó ra, Tuyết Nhu hoa cũng có một dòng giới thiệu, hình như là một khúc dao. Chỉ là cái gọi [quỷ tin] đến tột cùng là cái gì thì hắn không biết.

Tần Vấn vắt hết óc muốn đem tin tức này xâu thành chuỗi, nhưng bởi vì chỉ số thông minh không đủ, hắn càng nghĩ càng thêm hồ đồ. Đúng lúc này, sát vách đột nhiên truyền đến một tiếng chuông điện thoại, tựa hồ là tin nhắn của Lưu Vũ. Lại một hồi thanh âm xoạt xoạt vang lên, bước chân rât nhanh lộn xộn.

"Xảy ra chuyện gì vậy? Nửa đêm hắn muốn đi ra nòoài?"

Tần Vấn tạm thời đem các sự tình khác ném ra sau đầu, cẩn thận nghe động tĩnh sát vách.

Lưu Vũ rất nhanh sửa sang lại, sau đó vội vàng ra khỏi cửa, không biết đi đâu, Tần Vấn ở trong Mắt Mèo có thể thấy được biểu lộ kích động của Lưu Vũ trong nháy mặt, kích đông? Không thể chờ đợi được?

Tần Vấn nhớ kỹ rất nhiều người đều nói từ sau khi Tô Tuyết Nhu mất tích, Lưu Vũ trở nên ít hỏi hẳn lên, cũng không có nhiều biểu cảm, nhưng tại sao lúc này hắn lại biểu lộ sung sướng? Hơn nữa còn là lúc nửa đêm.

"Cơ hội tốt a."

Trước mặc kế nó, Tần Vấn chỉ biết một việc là, nhà Lưu Vũ, hiện tại không có ai nữa rồi, lúc này không trộm vặt móc túi thì tính đợi đến khi nào? Quả là cơ hội tốt mà!.

Bạn đang đọc Ta Là Liệp Ma Nhân Chuyên Nghiệp (Bản Dịch) của Thất Câu Bát Lặc Trứ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Yannn
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 6

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.