Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tô Tuyết Tình (1)

Phiên bản Dịch · 1179 chữ

Tần Vấn cầm chìa khóa trở lại khu ba, lúc này Lưu Vũ cũng không ở dưới trồng hoa nữa rồi, không biết hắn đi nơi nào.

Tần Vấn cần thận đi sát vào vườn hoa, cẩn thận thưởng thức, hắn có một cỗ linh cảm xúc động, là một bông hoa này mang theo một ít khí tức âm lãnh, cánh hóa nở ra như pháo hoa, các nhụy hoa quấn liền vào nhau, hai màu đen trắng, nhìn tư xa dường như một đồng tử ảm đảm. Cuống hoa dường như co khớp xương nhô lên, còn có vài sợi lông dài ra rậm rạp như mái tóc đen mọc ra, nhìn như thế nào cũng thấy vài phần chậu hoa Tuyết Nhu.

"Tên Lưu Vũ này, quả nhiên có vấn đề."

Tần Vấn không tin có loại trung hợp đến vậy, loại hoa của đối phương trồng so với hoa Tuyết Nhu do hệ thống cung cấp giống như nhau, chỉ nói rõ bí mật được đối phương giấu giếm rất sâu, cần hắn phải đi tìm hiểu.

Hiện tại thời gian đã muộn, ven đường đèn đường đều sáng lên, Tần Vấn cũng không trì hoãn nữa, lên tới tầng 13. Nhà trọ Phúc Nguyên mặc dù có tin đồn không tốt, nhưng dù sao trước đây vẫn rất vang danh, hoàn cảnh tự nhiên cũng la tốt nhất, trong hành lang ánh đèn rất sáng, sàn nhà cũng sạch sẽ, chỉ là có hơi yên tĩnh, dường như cả tòa nhà này chỉ có một mình Lưu Vũ.

'Cái gì vậy ! Vậy mà thật sự có đồ vật không sạch sẽ."

Tần Vấn vừa mới đi đến phòng 1307, khoảng cách đến phòng 1303 còn rất xa, nhưng từ đây đã cảm nhận được một cỗ khí tức lạnh lẽo, giống như đang nằm trong quan tài vậy, không thở nổi.

Tần Vấn nuốt nuốt miếng, đem tạp dề dính máu cột chặt lại, trên tay còn mở ra một bịch muối ăn, tùy thời chuẩn bị rải, chuôi kiếm gỗ đạo cũng được hắn nhích ra khỏi bao, thuận tiện có thể cầm lấy.

'Sớm biết như vậy ta kêu Sơn Tân đi rồi.....mặt mũi cũng không ăn được mà'

Tần Vấn vô cùng hối hận, nhưng cũng không còn kịp nữa rồi, chỉ sợ Sơn Tân đã đi nghỉ ngơi, hắn cũng không phải sinh hoạt một mình như Tần Vấn, người nhà chắc chắn sẽ không cho câu nhóc chạy ra chơi đêm đâu.

Tần Vấn chậm rãi dạo bước, trọn vẹn năm phút sau hắn mới tới trước cửa phòng 1304, lúc này khí tức lạnh lẽo càng thêm rõ ràng, hơn nữa, còn có thể nghe được tiếng Lưu Vũ ở trong phòng gõ cái gì, dường như là thanh âm nện búa vào tấm ván gỗ vang lên không dứt.

'Hình như không có nguy hiểm...'

Tần Vấn cảm giác khí tức lạnh lẽo bên cạnh không phải do quỷ linh làm ra, mà cái này tương tự như bông hoa ở dưới vậy, cũng không sự biến động nào khi hắn xuất hiện ở đây.

'Hắn trồng hoa trong nhà sao?'

Tần Vấn nhẹ nhàng mở cửa ra, bước vào nhà, hắn vẫn không quên đổ cả bao muối vào tay cầm cùng trước cửa nhà, nghe nói thứ này có thể tịch tà.

"Rất tốt, liền ở chỗ này chờ đi, nói không chừng có thể phát hiện mấy thứ gì đó.."

Tần Vấn tìm một ngủ sát vách tường phòng 1303, dán người xuống sát bức tường, hắn vẫn không quên cài quay nhanh số điện thoại của Tưởng Văn Minh cùng Sơn Tân để báo động, nếu thật sự gặp chuyện không may, coi như bọn họ không kịp cưới hắn, nhưng ít nhất cũng có thể hỗ trợ lấy cái thi thể về chôn.

Tần Vấn đem kiếm gỗ đào cùng bịch muối đặt ở trong tay, lưng tựa vách tường, bắt đầu lắng nghe cử động nhất động của người sát vách, nhưng ngoài trừ âm thanh gõ gõ ra, thì chẳng có gì khác.

"Đông, đông, đông..."

Đối phương dường như một cái máy, không biết mệt nhọc, vậy mà một hơi gõ hai giờ, cũng không biết hắn đang làm gì.

Tinh thần Tần Vấn một mực căng thẳng, hôm nay ngồi ở trong phòng, nhiệt độ thích hợp, âm thanh sát vách thì vang theo quy luật, hắn dần dần thả lỏng tâm tình xuống, lại không nghĩ ngủ mất luôn.

Trong mơ, hắn đi tới một căn phòng, chỗ đó rất mờ tối, hẹp hòi, làm cho người ta khó thể hít thở, giống một cái vực sâu hơn là căn phòng.

Tần Vấn thì nằm trong một cái bàn sắc, hắn không cách nào nhúc nhích, cũng không cách nào nói chuyện, giống như một cỗ thi thể hư thối vậy, nằm im như chết.

Không biết qua bao lâu, cửa hầm tầng hầm bị mở ra, một cái bóng đen đi tới, Tần Vấn cảm giác một cỗ thân thiết vô cùng, dường như bóng đen kia chính là người mà hắn tín nhiệm nhất.

"Ta rất muốn ngươi, nhưng ngươi lại không quan tâm ta, ta rất thống khổ, nhưng ngươi lại không nhìn ra..."

Bóng đen kia như thì thào tự nói với mình, gióng nói kia hàm chứa cảm xúc phức tạp, dăm ba câu khó nói hết toàn bộ.

"Vì vậy ta biến ngươi thành hoa, hoa rất đẹp, ta lại rất thích hoa, hoa rất thơm, hương thơm bay vào trong mũi, hoa cũng rất biết điều, hoa sẽ không nói chuyện."

Bóng đen kia say mê trong thế giới của mình, hắn cầm lên một cái cưa bên cạnh.

Tần Vấn nhìn không thấy, cũng không thể hô được, hắn có thể cảm giác được, cổ tay của hắn truyền đến đau đớn, nhưng bản thân thì giống như một con rối vậy, mặc kệ người chém giết.

Tiếng cưa xương dừng lại, bóng đen trong tay cầm lên vật gì, giơ lên trước mặt Tần Vấn.

"Xem ra, hoa nở rồi, thật đẹp a."

Đó là một cái tay của nữ nhân đứt gãy, cực kỳ mỏng manh tinh tế, nhưng chỗ bị cưa đứt cũng không có máu chảy ra, mà chỗ đó dần dần ngọ nguậy, bắt đầu đâm chồi, nở rộ, khai ra một đóa hoa huyết nhục, giống như những bông hoa khác Lữu Vũ trông vậy, đều là độc nhất vô nhị, bông hoa này cũng không có màu xanh ngọc lam, mà thay vào đó là màu đỏ tươi dữ tợn.

"A!."

Một giây sau, Tần Vấn mãnh liệt bừng tỉnh, đặt mông ngồi xuống ghế, một thân mồ hôi lạnh đổ ra. Hắn theo bản năng nâng lên cánh tay mình nhìn xem, nhìn Ngũ Cô Nương vẫn còn an toàn nơi cổ tay, Tần Vấn mới nhẹ nhàng thở ra.

'Mơ thấy ác mộng? Thế nhưng rất chân thật nha...'

Bạn đang đọc Ta Là Liệp Ma Nhân Chuyên Nghiệp (Bản Dịch) của Thất Câu Bát Lặc Trứ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Yannn
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 5

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.