Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Dương Mạnh Thuần Nguyên Chi Thể

Tiểu thuyết gốc · 1698 chữ

Kình Ly đảo

Lúc này tại bờ biển Sở Phong càng tập càng hăng, vung quyền ra gió biển cũng theo sau.

Sóng biển bắt đầu tụ ba tụ bảy về sau liền đánh về hướng Sở Phong, chỉ thấy hắn ta không né không tránh, vung quyền mu đồ đáng bễ nó, nhưng đáng tiếc sóng biển vẫn là mạnh hơn, hất tung Sở Phong ra một bên.

"Còn kém một chút, nhưng khí huyết của ta cũng đã sắp hết không để lại đối cứng với sóng biển." Sở Phong lúc này vì vấn đề tuổi tác còn nhỏ, cơ thể chưa phát triển đủ , vẫn chưa vào hàng chuẩn võ giả, nếu Sở Phong là một người đàn ông 16 tuổi khoẻ mạnh thì bây giờ đã vô hàng chuẩn võ giả rồi.

...

Tiểu thế giới bên trong.

Thông qua ấn ký trong thức hải của Sở Phong , Trần Khánh cũng đã quan sát từ đầu đến cuối, trong một tuần này thông qua con mắt của hắn.

"Kỳ lạ , gia đình này trong mấy ngày nay không ai dám vô tiểu thế giới? , quyển sách còn bị cất ở trong hộp kín đã được một tuần."

Một tuần nay Trần Khánh đã vừa luyện tập vừa nghiên cứu Vịnh Hải Quyền.

Cùng đã nghiên cứu hoàn tất 3 chiêu của Vịnh Hải Quyền hoàn thiện bộ tu luyện cùng đấu pháp của nó.

Vịnh Hải Quyền chiêu thứ nhất được Trần Khánh đặt tên là Tam Quyền Giang Hà.

Thứ hai là Song Quyền Trấn Hải.

Thứ ba Nhất Quyền Phá Hải.

Đây là mọi thứ Trần Khánh có thể làm, bản ban đầu hắn truyền cho Sở Phong, là bản nguyên thủy nhất cùng lắm là có thể tu lên chuẩn võ giả mà thôi, nếu học bản hoàn thiện này ít nhất cũng sẽ xếp vào hàng chính thức võ giả hàng ngũ.

Đáng tiếc là Trần Khánh dù muốn luyện thế nào cũng vô pháp nhập môn, dù hắn khí huyết rất dồi dào, gần như còn hơn xa khí huyết của những võ giả kia, nhưng ở phiến tiểu thế giới này có một lực lượng nào đó, ngăn cản không hắn không cho phép hắn mạnh lên.

Bất lực Trần Khánh , chỉ có thể quay đầu đi nếm thử lĩnh ngộ ngụy pháp tắc kia, may mắn là vẫn lĩnh ngộ được, nhưng vẫn khó lĩnh ngộ rất nhiều, dù lấy tư chất nghịch thiên của Trần Khánh cũng là vô dụng.

"Haiz thật bất lực, nếu tự thân mà làm hẳn cũng không năm chắc, vậy thì chỉ có nhờ tiểu tử họ Sở kia vậy, mong là tiểu tử đó sẽ mang cho ta một cái kinh hỉ."

Trần Khánh tâm thần đại động.

...

Trong ngôi nhà gỗ

"Phong nhi con đi cùng Nguyên nhi ra trấn bán mớ cá này đi, hôm nay cha các con mới vừa thu lưới được một vố." An Ngọc nhìn hướng về phía Sở Phong nói.

"À đúng rồi , con vô trấn thì mua theo danh sách mẹ đã ghi này đi." Vừa nói phụ nhân vừa đưa ra một tờ giấy kèm theo mấy đồng tiền bạc.

"Dạ con hiểu rồi , mà anh con đâu rồi mẹ." Sở Phong vừa nói vừa ngó xung quanh căn nhà.

"Hừ, thằng quỷ đó vừa về nhà ăn cơm xong, là lại qua Đường gia đi thăm Đường tỷ tỷ của nó rồi, con cứ qua nhà họ Đường xem, chắc hẳn nó ở bên đó chơi." An Ngọc tức giận lớn giọng nói.

...

Đường gia, phòng khách.

"Sở Nguyên đó hả con, sao lại qua sớm vậy, mới chỉ tầm chiều, nhi nhi nhà bà còn đang làm việc ở nhà sách Tự Lục chưa về" Vừa nói lão nhân vừa bước vào, người nói là một người bà tuổi tác đã cao, thân khom người nên chỉ cao có mét năm, khuôn mặt hiền từ, phúc hậu, hai mặt nhắm sâu.

"Không sao, con ở lại đây chơi, chờ chị ấy về cũng được, con còn rất chăm chỉ nữa, bà có việc gì bất tiện cứ giao cho con làm đi ạ."

"Đứa nhỏ này." Lão nhân định nói thứ gì nhưng mà lại thôi, bèn lắc đầu chuyển chủ đề nói.

"Thôi cũng được, bà cũng có tí bánh kẹo được nhi nhi mang từ trên trấn về, nếu được thì con vô cùng ăn, bà tuổi tác cũng cao không có răng mà ăn nữa." Người bà vừa nói vừa đi vào bếp lụt tìm bánh kẹo.

Hai bà cháu nói chuyện rôm rả, câu hỏi của Sở Nguyên thì thiên hướng hỏi về sở thích của Đường Yên Nhi.

Người bà cũng biết ý đồ của Sở Nguyên từ lâu, nhưng cũng rất phối hợp giảng.

"Nguyên ca, anh có trong đó không?"

Lúc này bên ngoài sân của Đường gia có một đạo thân ảnh nhỏ nhắn đang hô lớn.

"Xin lỗi bà, em con nó gọi, nên con ra xem thế nào."

Lão nhân cũng là tươi cười gật đầu ra hiệu đã hiểu.

Khi thấy Sở Nguyên đi ra, Sở Phong mới hướng đến giảng thuật lại một lần về yêu cầu của phụ mẫu.

"Vậy đợi anh cáo biệt Đường bà bà cái đã, rồi anh em mình cùng đi."

Sở Phong cũng là gật đầu cười đáp "Vâng"

Nhưng khi Sở Nguyên đi vô lại, thì bên ngoài sân, ánh mắt Sở Phong chợt nhảy co gút lại, thức hải của hắn ong ong một lúc sau trong đầu của hắn bên trong lại nhiều một đoạn ký ức bổ sung cho công pháp Vịnh Hải Quyền, và ký ức kinh nghiệm cơ sở tâm đắc khi tu luyện nó.

"Cái này, hoàn thiện bản Vịnh Hải Quyền?"

Vì tuổi trẻ, với lại vẫn chưa có lòng phòng bị nguyên nhân, nên Sở Phong cũng không thấy sợ hãi trước thủ đoạn của Trần Khánh, ngược lại còn cảm thấy may mắn vì được bái một vị sư phụ tựa như thần linh như vậy.

"Sư phụ thật là thần thông quảng đại, cách xa như vậy vẫn có thể chỉ đạo cho ta tu luyện."

...

Hai anh em họ sợ mang theo tí lương khô thì liền xuất phát.

Nháy mắt đã đến Dĩnh Xuân trấn từ Kình Ly đảo đi tới Dĩnh Xuân trấn mất hơn nửa ngày trời đi một lần thuyền, và một lần xe, may mắn là Sở gia cũng không tính nghèo nên cũng không sao, nếu đổi lại một gia đình ngư phu bình thường thì sớm đã tán gia bại sản.

Ngoại trấn, khu chợ.

Hai anh em họ Sở ở khu chợ nội, như thường ngày, lại bày cá ra bán.

Bày cá ra không sai biệt lắm hoàn thành thì Sở Phong hướng ca ca mình nói.

"Nguyên ca, anh ở lại bán cá nhé , để em ra ngoài trấn, luyện võ được không?" Sở Phong nhìn ca ca với cặp mắt thỉnh cầu.

"Không được, rất nguy hiểm lắm, ở ngoài trấn không an toàn, lỡ có dã thú hay bọn thổ phỉ thì phải làm sao, em còn chưa bước vào chuẩn võ giả hơn nữa còn là đứa nhóc lấy sức đâu ra mà tự vệ ?" Sở Nguyên lại lắc đầu dứt khoát cự tuyệt.

Sở Phong dù là muốn phản bác, nhưng thấy mình đuối lý cũng là chán nản cuối đầu.

...

Dĩnh Xuân trấn dù chỉ thuộc cấp bậc [trấn] nhưng độ rộng lớn của nó cũng không thua kém gì Quân Định thành , thủ phủ của Quân Định huyện.

Dĩnh Xuân trấn, Quân Định thành, Tam Lâm thành, là ba nơi có kinh tế giàu nhất Quân Định huyện.

Dĩnh Xuân trấn là nơi thâu tóm tất cả mặt hàng đồ ăn thức uống cung cấp không ngừng cho cả một huyện, Quận Định thành thì là nơi tụ tập vô số cường giả tuyệt đỉnh của cả chi huyện còn Tam Lâm thành dưới chân là một mỏ khoáng sản khổng lồ, nguyên liệu chế tạo vũ khí đều phải qua tay Tam Lâm thành xuất khẩu.

...

Dương gia chính đường.

"Ha ha..., vậy mà cháu ta thật có thể chất đặc thù, Dương gia ta quả là có phúc."

Dương Mạnh sao cuộc chiến kia thì đúng thật là cách đại nạn không xa, nhưng may mắn được Liễu Thần Y của Đan Thảo cốc đi ngang qua cứu giúp, nàng thấy tư chất của Dương Mạnh đúng là rất cao, nhưng thể chất của hắn không phù hợp để làm đệ tử của nàng, nhưng vẫn cứu hắn một mạng, chỉ đơn giản là quý tài chi tâm.

Khi được Liễu Thần Y đưa về từ cõi chết, nàng ấy cũng không cần báo đáp gì, làm xong liền hướng bên ngoài bay đi, còn Dương Mạnh đúng là nhân hoạ đắc phúc. Thức tỉnh được thể chất đặc thù của hắn, theo như Dương gia tìm hiểu thì thể chất của Dương Mạnh rất hiếm gặp.

"Vậy mà là Thuần Nguyên Chi Thể, đúng là đại phúc, là đại phúc." Phụ thân của Dương Mạnh vui mừng quá đỗi nói.

"Lưu thành chủ bên kia cũng biết việc này, ngài ấy cũng tự tay viết thư giới thiệu Mạnh nhi với Thần Dương Tông." Dương lão tổ vừa vuốt râu vừa nói, ánh mắt lại nhìn về phương xa.

Trung niên phụ thân lúc này mới bất ngờ đến chấn kinh nói lớn. "Thật, thật sao?"

"Ta lừa con làm gì? Dương lão tổ ánh mắt cũng không chuyển dời, chỉ là từ từ nói.

"Cháu ta đúng là có tiền đồ vô lượng, còn con nữa mau xuống dưới chuẩn bị cho ta thật chu toàn vào, không thể để cháu ta có một điểm nào bất tiện." Dương lão tổ vừa nói vừa quăng cho trung niên một chiếc ngọc bài.

"Cẩn tuân lời dạy của phụ thân." Câu nói vừa dứt trung niên đã quay người đi xuống.

Bạn đang đọc Ta Giới Chủ Bắt Đầu Làm Hắc Thủ Sau Màn sáng tác bởi Nam123A
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Nam123A
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.