Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Trần Khánh có động tác

Tiểu thuyết gốc · 1674 chữ

Dĩnh Xuân trấn, khu chợ.

"Cá biển, đặc sản Kình Ly đảo sao, ông chủ bán làm sao?" Người nói là một thiếu niên mặt mày bình thường, da trắng, thân cao mét tám, khoác cho mình một bộ đạo bào tử sắc.

"Cá này vừa mới bắt trong hôm nay, vừa tươi vừa ngon, một cân 3 đồng bạc."

"Giá có chút cao đi, ta thấy cá ở quầy chú tư cũng chỉ mới 1 đồng bạc một cân."

"Mong quý khách hiểu cho, cá này nhưng là đặc sản của đảo ta không thể giảm, đã bán được gần chục năm giá cũng không đổi."

Ông chủ tất nhiên là Sở Nguyên, hắn ở khu chợ này giữ giá nhưng không kém ai.

"2 đồng bạc thì ta mua, nếu không phải ta nổi hứng thèm đặc sản U Ly Ngư ở đảo của cậu, thì ta cũng không thèm đến đây hỏi giá đâu."

"Vậy mời quý khách tìm ở khu chợ này, ai bán 1 cân U Ly Ngư 2 đồng bạc thì mua." Sở Nguyên thản nhiên nói.

Nói chứ chỗ hắn nhưng là sạp bán U Ly Ngư rẻ duy nhất ở khu chợ, và cũng chỉ có Sở gia hắn bán, vì các chú bác ở đảo rất nể mặt cha hắn nên cũng sẽ không bán U Ly Ngư ở trấn, họ chỉ bán ở quanh đảo cho nhau ăn, thương buôn dù có U Ly Ngư nhưng toàn hô giá trên trời, 3 đồng bạc một cân đã là rẻ nhất rồi, chắc hẳn thiếu niên khoác áo bào tử sắc này lần đầu đến chợ không tìm hiểu kỹ đây mà.

Thiếu niên thấy mình đàm phán thất bại cũng là tức giận, bèn bỏ qua sạp của Sở Nguyên đi hỏi ở sạp khác U Ly Ngư.

Sở Nguyên cũng là không nóng không lạnh đi tiếp đón các vị khách khác.

"Thiếu niên kia chắc là lần đầu đến chợ rồi, chợ này chỉ có sạp của tiểu Nguyên là có U Ly Ngư." Một bên bán rau nữ lão nhân cũng là lên tiếng bàn tán.

Khu chợ vẫn đông đúc và ồn ào như mọi khi.

"Thật xui xẻo, tên gian thương kia cũng thật là tham, hô giá tận 5 đồng bạc 1 cân, không lẽ lại phải vòng lại hỏi mua cá của hắn?"

"Thôi coi như ta xui, đã nghèo còn mắc cái eo, nếu về được nhà phải tính lên đầu tên đó một bút." Lẩm bẩm xong hắn vẫn là vòng lại, đi mua U Ly Ngư ở sạp của Sở Nguyên.

Sở Nguyên thấy hắn quay lại cũng không khiêu khích gì, chỉ là đối xử như khách hàng bình thường mà bán cá.

...

"Sao lại khó như vậy?"

Trần Khánh câu mày tự hỏi.

"Ngụy pháp tắc của giới này, thế mà lại khó lĩnh ngộ như vậy."

Vì một số nguyên nhân mà giờ đây Trần Khánh cũng có ngộ tính yêu nghiệt hạn người, nếu cho một bản công pháp đê đẳng của ở thế giới chủ vào đây, hắn dám chắc không quá 1 ngày sẽ cho nó biến thành bản tuyệt thế thần công.

Vì nếu như không hiểu quy tắc về công pháp của thế giới chủ, thì dù hắn có tạo ra một bản hoá thần công pháp của tiên đạo, nhưng vào thế giới này cũng không một ai tu ra được cái gì đến.

Còn về Vịnh Hải Quyền vì nó cũng không phải Trần Khánh sáng tạo, mà là thanh âm trong thức hải của hắn truyền lại, chắc hẳn nó có vị cách cao hơn Trần Khánh rất nhiều, nhưng cũng chỉ ở không biết gì tình huống dưới, sáng chế ra một bản công pháp từ không có gì, hắn dám tin nếu cầm bản này Vịnh Hải Quyền vô tiên đạo hay thần đạo thế giới đều tu được như bình thường nhưng tu lên không cao mà thôi.

"Nhưng vấn đề chính là dù có ngộ tính nghịch thiên ta, cũng vô pháp lĩnh ngộ ngụy pháp tắc? , chắc hẳn cũng không đơn giản qua loa như vậy, hoặc có tiểu thể giới này quy tắc không muốn mình lĩnh ngộ ra ngụy pháp tắc này, còn cái mình nghĩ là có chỗ lĩnh ngộ cũng chỉ là ảo giác do quy tắc hiển hoá?"

Quá nhiều khả năng, như bây giờ Trần Khánh có cảm giác, mình như bị nhốt trong lòng giam đồng dạng, tiểu thế giới lòng giam, quy tắc làm người giám sát, ngụy pháp tắc làm người bảo vệ chiếc lòng.

Lúc này Trần Khánh đang lẩm bẩm suy tư, không khỏi cảm thán tự thân bất lực, hắn từ từ đi vào bên trong ngôi nhà tranh để ngồi, một bên thì từ từ thúc đẩy làm Sở Phong mạnh lên

phương pháp.

"Nếu ta đã không thể ra khỏi lòng giam này, vậy thì dứt khoát làm hắc thủ sau màn, ở trong tiểu thế giới này đi xem thương sinh biến động."

"Vậy đầu tiên chuyển tất cả kinh nghiệm của Vịnh Hải Quyền vào trong đầu của tiểu tử đó, tiếp theo, thúc đẩy thức hải của hắn giúp hắn cố gắng tập luyện, với cả phải làm thật cẩn thận nếu không thức hải của đứa nhóc sẽ trực tiếp bị no bạo với lượng thông tin khổng lồ này."

...

Khu chợ.

Sở Phong lúc này, thức hải của hắn bắt đầu ong ong tác hưởng, từng luồng lại từng đoạn ký ức chen chúc nhau mà lao vào, nhưng rất nhanh lại ổn định lại, nhờ có một tuồng thanh khí nhẹ nhàng điểm nhẹ xuống, làm cho thức hải thanh tịnh rất nhiêu.

Dù quá trình này nếu bình thường mà nói là rất đau đớn, nhưng không hiểu sao, Sở Phong lại chỉ nhăn mặt một chút rồi lại bình thản như ngày thường, hơn nữa đoạn ký ức về đoạn việc đau đầu đó cũng đột nhiên biến mất trong thức hải của Sở Phong.

...

Sở Phong lúc này, rất sản khoái, phần ký ức của hắn lại nhiều hơn chi tiết về Vịnh Hải Quyền làm nó rất như hoàn mỹ không một tì vết.

Sở Phong lại bắt đầu hăng hái tập luyện Vịnh Hải Quyền, dù trong đây là khu chợ nhưng hắn vẫn không quan tâm, vẫn bắt đầu chăm chú luyện tập.

Dù có bị Sở Nguyên la một trận, vẫn là lén lút tập trộm bắt đầu.

Sở Nguyên thấy vậy cũng bó tay, chỉ nghĩ là em ấy đang trong thời kỳ bạo loạn, bướng bỉnh chịu chứng, nên cũng mặc kệ một mình đảm đương bán cá tất cả.

Sau một buổi chiều đã bán không sai biệt lắm sạch cá, Sở Nguyên vẫn là hào hứng đếm tiền lại quay sang nhìn đứa em vẫn đang luyện tập quên trời quên đất Sở Phong cũng là khó hiểu hỏi.

"Em không muốn đếm tiền cùng anh sao, bình thường em thích vụ này nhất mà?"

"Anh đếm đi, em vẫn đang luyện võ đợi khi nào em rảnh, em qua đếm."

Sở Nguyên cũng mặc kệ em ấy, đếm một lúc không thiếu một đồng, lúc này mới dọn sạp lại.

"Em có về không, hay ở lại đây tập luyện luôn?" Sở Nguyên trêu đùa nói.

Sở Phong mặt không đổi sắc, đi theo Sở Nguyên trên đường về tâm tư Sở Phong đều đặt hết vào cách vung quyền, vung quyền ý nghĩa, võ đạo tri thức đặc thù bên trên.

Mà hoàn toàn lờ anh trai Sở Nguyên ra một bên.

Sở Nguyên bắt chuyện không được, cũng là tức giận trực tiếp không nhìn Sở Phong nữa.

...

Về đến nhà, đứa em thì ánh mắt trầm tư, còn đứa anh thì mặt mày không hài lòng.

Hai vợ chồng chỉ nghĩ đơn giản là anh em có tí xích mích cũng là an ủi một phen, nhưng Sở Phong cũng không nghe lọt tai, mấy lời khuyên của mẹ và lời hỏi thăm của anh trai đều là nước đổ đầu vịt.

Sở Trần thấy vậy cũng là lắc đầu cười nói, "thôi cho em con suy tư cũng được, ngày mai là mọi chuyện đâu vào đấy thôi."

Nói xong Sở Trần cũng là ra ngoài bờ biển luyện thử Vịnh Hải Quyền.

Sở Nguyên cũng là đi theo luyện cùng.

Sở Phong thấy vậy cũng là ăn nhanh tô cơm cùng đi tập cùng.

An Ngọc nhìn thấy ba cha con vui vẻ tập luyện như vậy, cũng là vui lây theo.

Đang tập giữa chừng, thì có trung niên Lục Tịch qua rũ Sở Trần đi nhậu cùng với anh em thuyền viên, tất nhiên là Sở Trần đồng ý rồi, nên Sở Trần cũng bỏ tập đi mất tăm.

Sở Nguyên thì cũng lấy lý do qua thăm Đường bà bà, mà cũng đi mất tăm.

Chỉ còn Sở Phong miệt mài vung quyền trong đêm, đêm nay trăng rất sáng nên trong nhà nhìn ra, người mẹ vẫn thấy Sở Phong còn tại vung quyền.

Một lúc sau sóng biển, vậy mà dâng lên cuồn cuộn hướng về phía đang vung quyền Sở Phong.

Lúc này Sở Phong mặt không đổi sắc, nhắm mắt lại.

Khi sóng biển tới người sát na, trong đầu Sở Phong gào thét lên "Nhất Quyền Phá Hải"

Chỉ thấy cơn sóng như bị thứ cắt giống như, tự nhiên bị cắt đôi ra.

"Tốt, mình cách chuẩn võ giả chỉ kém một bước." Sở Phong nhỏ giọng lẩm bẩm nói.

Lúc này, phía sau truyền đến tiếng bước chân gấp gáp.

"Phong nhi hồi nãy con không sao chứ, sao có thấy sóng biển mà không né ra, lúc này mẹ còn tưởng con sẽ bị cuốn đi theo sòng biển cuốn đi không đấy. An Ngọc giận dữ khiển trách.

Bạn đang đọc Ta Giới Chủ Bắt Đầu Làm Hắc Thủ Sau Màn sáng tác bởi Nam123A
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Nam123A
Thời gian
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.