Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Sở Phong tiểu thiên tài

Tiểu thuyết gốc · 1642 chữ

Trong tiểu thế giới Trần Khánh đã thử 3 lần thoát ra tiểu thế giới bằng ba phương án khác nhau nhưng đều thất bại.

Còn về việc thu đồ, thì thật ra hắn cũng muốn nhờ Sở Phong tiểu tử kia, để có thể quan sát thế giới bên ngoài mà thôi, với cả có thể tìm giúp hắn vài thứ thú vị, mang từ bên ngoài vào.

Hắn học được chưởng khống tiểu thế giới này bí pháp, cũng là trong tiểu thế giới là vô địch không gì làm không được, trừ khi có một cường giả tay không đập nát tiểu thế giới từ bên ngoài, nếu không dám vô đây không tróc miếng da là không thể.

Với cả tiểu thế giới này có một pháp tắc hiển hiện nó phụ trách bảo vệ tiểu thế giới này, nhưng nó không hoàn chỉnh cũng có thể xưng là Ngụy Pháp Tắc, nếu Trần Khánh rảng cũng nếm thử lĩnh ngộ ngụy pháp tắc này.

Lúc này đầu óc Trần Khánh bên trong, minh mẫn đến lạ thường, như có vô số cổ máy móc công nghệ cao đang hoạt động ngày đêm, bên trong trong đầu hắn vậy, dù cảm thấy kỳ lạ, nhưng điều này là tốt, nên cũng nghi thần nghi quỷ làm gì.

"Còn về thanh âm thần bí kia , nó rốt cuộc là cái gì?"

Lúc này Trần Khánh nhắm mắt lại, giờ mình và tiểu thế giới này cùng là một thể, nên ánh mắt của mình cũng sẽ có thể quan sát toàn cảnh của nó, nhưng làm hắn thất vọng cho dù tìm dọc tìm ngang, tiểu thế giới này cũng chỉ là một mảnh đồng bằng bát ngác.

Trần Khánh lắc đầu nói , "nếu tìm không được thanh âm đó bắt nguồn từ đâu, vậy về sau lại tìm, dù gì thanh âm đấy cũng không thể ra khỏi tiểu thế giới này, dưới mí mắt ta được."

...

Bên ngoài , Kình Ly đảo , Sở gia trong căn nhà gỗ.

Gia đình bốn người từ trước đến nay, chưa bao giờ thấy không khí bị đè nén như hiện tại.

"Phong đệ, công pháp mà vị cao nhân kia , truyền cho đệ, đệ thấy sao?" thanh âm không lớn cũng không nhỏ đánh bay đi không khí bị đè nén trong phòng.

"Đệ thấy công pháp này, rất là thần kỳ."

Lúc này Sở Phong cũng không dấu diếm giảng thuật một lần về công pháp cùng thứ mà hắn mới vừa lĩnh ngộ ảo diệu.

Sở Trần khi nghe xong mới trầm giọng khẽ nói.

"Em thấy sao?"

An Ngọc cũng là xám mặt, nhỏ giọng đáp.

"Trần đời, làm gì có đạo lý, người khác cho không ai thứ gì? , em nghĩ vị này cao nhân vẫn là có dụng ý khó dò."

"Ừm dù biết là vậy, nhưng chúng ta là một phía người yếu cũng không thể cải biến được điều gì."

"Đành đi một bước nhìn một bước vậy."

Hai vợ chồng cũng rơi vào trầm mặt.

Một bên Sở Nguyên bỗng nhiên hưng phấn nói.

"Thật tuyệt, bộ công pháp này còn mạnh hơn nhiều so với Dưỡng Xuân Công mà cha truyền cho anh nữa." Sở Nguyên vừa nghe giảng vừa so sánh.

"Con nói cái gì ? , sao có thể lấy công pháp mà ta nhớ hai ba câu, đi so với thần công của cao nhân?" Sở Trần lộ vẻ giận dữ nói.

Sở Nguyên cũng biết mình thất thố bèn cúi đầu, nhưng hai tai vẫn là lắng nghe đệ đệ mình giảng.

An Ngọc thấy vậy cũng là lắc đầu nói.

"Hay là vậy đi, thay về cản lũ, hay chúng ta cứng thuận theo dòng lũ đi, dù gì chung ta cũng không còn có một mình nữa."

An Ngọc vừa nói, ánh mắt nhìn về phía hai đứa con của nàng.

Sở Trần cũng là nhìn theo, gật đầu làm cái đáp ứng.

...

Là buổi sáng.

"Phong đệ ta tập vậy đã đúng chưa?" Chỉ thấy hắn đấm một quyển chuẩn góc 45 độ.

"Rất đúng, anh cứ tập như vậy, chắc hẳn không lâu sau nữa sẽ vô hàng võ giả cho xem." Sở Phong đánh giá anh mình một cái cũng là cười đùa nói.

Gia đình họ Sở đã thay đổi rất nhiều từ khi có quyển sách kia, cùng với bộ này công pháp Vịnh Hải Quyền, đã trôi qua không sai biệt lắm một tuần lễ.

Sáng, chiều, tối hai anh họ Sở , luôn chăm chỉ tập võ, còn đầu trưa thì mới chia nhau luân phiên câu cá cũng giúp đỡ gia đình, còn lại toàn bộ thời gian của họ cũng là để tập luyện.

Còn hai vợ chồng vì vấn đề tuổi tác, cũng không có mặn mà gì với việc này, cũng chỉ có Sở Trần lúc rảnh rỗi sẽ tập luyện đôi chút.

...

Hai anh em đã luyện ở bờ biển bắt được một lúc thì bỗng có âm thanh êm tai từ phương xa truyền đến.

"Nguyên đệ, Nguyên đệ" thanh âm rất êm tai khiến người nghe thoái mái cảm giác, chủ nhân của thanh âm là một thiếu nữ, thân cao chưa đến mét bảy, thân hình đầy đặn, mặt mày thanh tú, da trắng mịn, tóc đen mượt bay phất phới trong gió, dung mạo này cũng quá yêu nghiệt , làm người nhìn người mê.

"Nhi tỷ ?" Sở Nguyên khi thấy đạo thân ảnh này ánh mắt sáng như đèn pha ô tô, động tác vung quyền cũng bị lệch hướng.

"A, tiểu tỷ tỷ, chị lại tới chơi sao?" Sở Phong nhìn thấy thiếu nữ, cũng không có thất thố như ca ca mình, mà là vui vẻ chào hỏi.

"Phong đệ đã lớn thế này rồi ư?" vừa nói thiếu nữ vươn tay ra, lúc xoè tay bên trong lòng bàn tay là một con cá nhỏ được làm bằng gốm sứ.

"Đây tặng đệ, ta mới từ trên trấn về, đi dạo trong trấn thấy con cá nhỏ này rất không tệ nên mua về tặng đệ"

"Đệ cảm ơn tỷ tỷ nha, tỷ là người người em quý nhất trên đảo luôn ấy." Sở Phong cầm lên con cá sứ vừa cười nói.

"Còn hơn cả cha mẹ cưng sao?" Thiếu nữ ra vẻ châm chọc hỏi.

"Ơ cái này" câu hỏi này thật chí mạng, nhất thời làm Sở Phong thất thố ú ớ nói không nên lời.

"Thôi, chị không trêu em nữa."

"Còn Nguyên đệ, em dạo này thế nào?"

Chỉ thấy Sở Nguyên bây giờ lộ ra vẻ lúng túng.

"Mừng chị về đảo, em..., em không biết chị về nên cũng không ra tiếp đón kịp lúc." Sở Nguyên liên tục gãi đầu, nhỏ giọng nói.

Thiếu nữ thấy bỏ dáng của Sở Nguyên cũng không nhịn được cười, cười khúc khích một tiếng, ôn nhu nói.

"Chị em mình cần gì khánh khí như vậy chứ ? , chị đã nói em bao lần rồi là..., à mà thôi vậy chị cũng có quà cho em." Thiếu nữ đang định chỉ trích, nhưng nhớ ra cái gì thanh âm thay đổi ôn nhu nói.

Chỉ thấy lòng bàn tay bên trong giờ là một con mèo sứ nhỏ, nhưng điều kỳ lạ con mèo sứ này, vậy mà dùng hai tay che mặt như đang mắc cỡ điều gì.

Thấy con mèo sứ xong, mặt Sở Nguyên cũng là đỏ hết cả một mảnh.

Thiếu nữ càng nhìn, càng không nhịn cười, cười lộ cả tiếng.

"Thôi chị về đây, ở lại chắc chị bị cười thổ huyết mất" , đang định rời đi, thì thiếu nữ mới chú ý động tác của Sở Phong bèn thuận miệng hỏi.

"Các em đang tập võ sao?"

"Vâng, chị cũng hứng thú với tập võ ?"

"Tập võ thì chị không hứng thú lắm, nhưng các em nếu hứng thú với võ đạo, thì chị cũng có quen biết một vị đường huynh, huynh ấy giờ đang tập võ ở Long Tượng võ quán, nếu các em có hướng thú với võ quán thì qua nói chị, chị giới thiệu cho." Nói xong thiếu nữ cũng không lưu lại, xoay người liền đi xa.

Sở Nguyên một bên đang định nói cái gì, nhưng cứ mở miệng thì lại thu lại, nói không ra lời, sắc mặt biến ảo bất định.

"Sao anh gặp chị Nhi, là cứ như biến thành một con người khác vậy?" Sở Phong một bên tò mò hỏi, một bên vẫn vung quyền.

"Em lớn em sẽ biết, giờ em mới con nít con nôi hiểu cái gì?" Sở Nguyên bị hỏi cũng là mặt đỏ đến mang tai giận dữ nói.

"Vậy thôi em không nói chuyện này nữa, anh vẫn muốn tập tiếp chứ?"

"Thôi anh mất hứng tập rồi, để về nhà phụ giúp cha mẹ cái đã." Dứt câu Sở Nguyên đã đi về phía nhà gỗ biến mất tăm.

Sở Phong thì vẫn muốn tập thêm, vì cậu ta đã mường tượng ra được cái gì rồi, cơ thể bên ngoài vẫn bình thường nhưng sâu bên trong, khí huyết lại chảy cuồn cuộn, thức hải của Sở Phong cũng là có minh ngộ.

Ta hiểu rồi, tên công pháp như ý nghĩa [Vịnh Hải] tức mượn nhờ sức mạnh của biển cả, mượn đạo biển cả bù đạo bản thân.

"Ta hiểu rồi, ta hiểu rồi". Ban đầu ngộ tính của Sở Phong đã không kém ai, lại còn được khí tức của Trần Khánh gia trì hai cái song trọng, hắn bây giờ chỉ cách thiên tài chân chính thua kém một bước.

Bạn đang đọc Ta Giới Chủ Bắt Đầu Làm Hắc Thủ Sau Màn sáng tác bởi Nam123A
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Nam123A
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.