Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Vịnh Hải Quyền

Tiểu thuyết gốc · 1868 chữ

trong tiểu thế giới bốn phía đều là đồng bằng, chỉ có một dòng sông vách ngang trước bốn người bọn họ, còn bên kia sông lại là một ngôi nhà tranh mộc mạc.

Sở Phong rất liều lĩnh cũng không quản nhiều liền lội sông mà qua, nước sông cũng không sâu, chỉ đến bắp đùi của Sở Phong, phải biết Sở Phong chỉ có mét hai nên mực nước ở đây cũng rất thấp.

"Phong nhi."

"Phong đệ."

Dù hai vợ chồng cùng anh trai rất lo lắng, Sở Phong cũng là cư dân biển nên một tí nước này sao mà làm khó được hắn, thế là lội một tí là qua không mất chút sức nào.

Thấy Sở Phong lội qua một cách dễ dàng Sở Nguyên cũng bắt trước theo, nhưng khi hắn vừa đặt chân xuống nước như có một lực lượng vô hình lôi kéo hắn, làm cho bước chân của hắn càng đi càng mệt, cuối cùng đứng ở giữa sông thì hắn đã không đi nổi tí nào.

Sở Trần nhìn Sở Nguyên như vậy tưởng con mình diễn kịch cũng thử đặt chân xuống dưới, chỉ thấy hắn chân vừa chạm vào dòng sông sát na như có một toà núi nhỏ đè lên người đồng dạng, càng đi càng phát ra cực lực, sau cùng ngừng chân ở khoản cách còn thấp hơn con mình, dù người ta nói con hơn cha là nhà có phúc nhưng đặt ở tình huống này vẫn rất kỳ cục.

An Ngọc nhìn hai cha con như vậy cũng là không nhịn được cười đểu một tiếng.

Nghe tiếng cười của vợ, Sở Trần càng phát ra bất lực, mới nhẹ giọng nói.

"Em thử lội qua xem có được không?"

An Ngọc cũng rất muốn thử nên cũng đặt chân xuống dưới, nhưng phát hiện khi chân chạm xuống nước nát na thì như có toà cự sơn áp đỉnh, đè tại cơ thể nàng dù là nhít một chút cũng bất lực.

Thấy vợ của mình trầm mặt đứng im tại chỗ, Sở Trần cũng không trào phúng, mà là trầm ngâm suy tư.

Lúc này Sở Phong cũng đã đến trước cửa ngôi nhà tranh, vì sở thích tò mò nên hắn đẩy cửa ra.

Chỉ thấy trong nhà tranh bên trong, nội thất khá đơn sơ chỉ có một cái bàn tròn bằng tre, năm chiếc ghế tre cửa sổ hai bên ở gốc trái nhà còn có một chiếc giường điều quan trọng là trên giường còn có người đang nằm ngủ.

Sở Phong hiếu kỳ nên tiền lại gần.

Bên ngoài hai vợ chồng đều chỉ đứng yên một chỗ, chỉ có Sở Nguyên lúc hi hữu có thể nhích lên được một chút.

Trong nhà tranh.

Sở Phong nhìn xem trước mắt đang nằm ngủ một vị thiếu niên, nhìn qua hắn rất trẻ cũng rất đẹp có thể mô tả là mặt mày tuấn tú phong thần tuấn lãng vẫn khinh đủ, tựa như mọi thứ tinh túy nhất đều sẽ hội tụ về phía hắn trên thân, hắn cao mét 96 khoảng chừng, làn da hắn trắng trẻo, lại còn mặc một bộ trường bào màu đen, mái tóc cũng đen nốt.

Sở Phong chỉ nhìn thoáng qua mà còn bị bất ngờ đến ngây người, một lúc sao Sở Phong mới lấy lại bình thường, hắn thử dùng tay sờ lên khuôn mặt hoàn hảo kia.

Bỗng nhiên thiếu niên bừng tỉnh, hắn ngồi dậy tay ôm đầu, còn dùng tay tự gõ đầu mình vài cái, tiếng bóp bóp phát ra cũng rất to.

"Con mẹ nó nữa chứ, hôm qua mình uống cũng say quá rồi, đây là ?" Trần Khánh nhìn xung quanh cảnh vật, cũng bất ngờ khó hiệu, nhớ lại.

Một lúc sau Trần Khánh lúc này mới chú ý đến, đang ở dưới giường Sở Phong còn đang nhìn chằm chằm mình, làm cậu ta bất ngờ theo phản xạ lùi lại đằng sau.

"Cậu nhóc nhóc làm gì ở đây ?, à đúng rồi , đây là đâu ?"

Sở Phong cũng rất thành thật nói.

"Em đến đây để tìm kiếm cơ duyên, còn về đây là đâu thì đây là bên trong quyển sách, nhưng kỳ lạ anh sống trong này, sao lại hỏi đây là đâu chứ ?"

"Gì trong quyển sách, cơ duyên ?"

"Ta chẳng lẽ xuyên không vô thế giới tiên hiệp rồi sao?" Trần Khánh lẩm bẩm nói.

Dù Trần Khánh lẩm bẩm nói nhưng Sở Phong vẫn nghe rõ mồn một bèn hỏi lại. "Xuyên không? , tiên hiệp? nó là gì, nó có trong này sao?"

Trần Khánh nhìn đứa trẻ lúc này mới hoà ái nói, "em tên gì, vì sao em lại đến được đây ?"

"Em họ Sở tên một chữ Phong, Phong trong phong bão."

Trần Khánh cũng cười nói.

"Ừm anh đã biết, thế em vào đây bằng cách nào."

"Em vào đây thông qua một quyển sách."

Trần Khánh nhíu mày lẩm bẩm, "Quyển sách" trong lòng suy nghĩ, "không lẽ không phải là tiên hiệp mà là ma pháp thế giới sao?"

Lúc này Sở Phong mới kể đầu đuôi sự cho Trần Khánh nghe, vì con nít không biết nói dối, nên Sở Phong thấy gì, cũng kể một lần cho Trần Khánh nghe.

"Gì!, thông qua quyển sách mới có thể vô đây?"

Trần Khánh lúc này chạy nhanh ra khỏi cửa, đập vào mắt hắn đầu tiên là gia đình ba người kia, nhưng hắn cũng không để ý mà là nhìn hướng trên bầu trời, quả nhiên không có thái dương bầu trời vẫn sáng, nói rõ đây không phải thế giới hoàn chỉnh.

Đang thần sắc bất định Trần Khánh thì trong đầu vô số khiến thức tuôn vào thức hải của hắn, như vỡ đê thác đổ, nước chảy vào ầm ầm.

Người ngoài nhìn vào thì chỉ thấy hắn đang thất thần đứng im.

...

"Cha, tiểu mỹ ca kia bị làm sao vậy?" lúc này không nhịn được Sở Nguyên mới quay xuống nói nhỏ.

Lúc này chỉ thấy hai vợ chồng thần sắc rất âm trầm, Sở Trần còn như lâm đại địch biểu lộ nhìn chằm chằm Trần Khánh.

"Chồng, vị này thiếu niên chắc hẳn là quyển sách này chủ nhân đi."

"Ừm" Sở Trần cũng là hờ hững đáp, ngụ ý cũng không muốn nhiều lời.

Hai người họ cũng không ai thấy Trần Khánh tuổi trẻ mà khinh thường hắn, vì họ cũng từng thấy một vị đại năng được đồn đoán đã sống hơn 300 năm, nhưng mặt hắn thì vẫn là trẻ măng.

Sở Nguyên thấy cha mẹ sắc mặt biến ảo cũng là áp lực theo.

Đúng lúc này Sở Phong đi ra khỏi nhà tranh, hắn kéo cổ tay của Trần Khánh quơ quơ, nhưng không thấy sự được đáp lại của hắn, bèn nói.

"Tiểu ca ca, anh sao rồi, em còn chưa giới thiệu gia đình em nữa."

"Phong nhi, con?!"

"Phong đệ cẩn thận!"

Lúc này bên dưới sông Sở Trần cùng Sở Nguyên mới la lớn gọi lại Sở Phong.

"Cha, anh cần gì phải vậy, con thấy tiểu ca ca không phải người xấu."

Con nít nhìn mặt đoán nét cũng không lạ gì, nhưng cũng đúng thật, tính cách của Trần Khánh cũng không tệ.

Chỉ một lát sau lúc này Trần Khánh cũng lấy lại bình thường.

"Cái quỷ gì?" Trần Khánh từ đấy lòng nói.

Lúc đốn ngộ này hắn vậy mà được một thanh già nua truyền dạy cho cách chưởng khống tiểu thế giới bí pháp, với lại một bản công pháp.

Công pháp tên Vịnh Hải Quyền một bản công hết sức đơn giản giống như vừa mới tạo ra vậy, nhưng nếu tập trung vào cách lý giải sâu xa của nó, thì lại vô cùng áo nghĩa khó hiểu, dù nó có rất nhiều kí tự trừu tượng, nhưng nếu lý giải đơn giản lại, thì nó cũng chỉ là một bản sơ giai tu luyện bí pháp.

Trần Khánh lúc nhăn mặt suy ngẫm.

Bên ngoài cặp vợ chồng lại tưởng hắn không vui với hành động của con trai mình bèn hô lớn.

"Phong nhi lui xa ra đi con"

"Phong nhi không được làm loạn ai cho con năm tay người ta?"

Trần Khánh theo tiếng hô mới chú ý đến hai vợ chồng kia, mới thuận tay chỉ hỏi.

"Nhóc, cha mẹ của ngươi sao? "

Sở Phong cũng là gật đầu như gà mổ thóc, dù nghe cha mẹ cảnh báo nhưng không hiểu sao khi ở gần Trần Khánh lại có cảm giác, thư thái lạ thường như muốn ngộ ra thứ gì, nhưng nhưng nghĩ mãi cũng không ngộ ra được , theo bản năng muốn lại gần Trần Khánh hơn.

Trần Khánh dù là biết biện pháp ra khỏi tiểu thế giới nhưng chính mình lại không ra không được, vì thanh âm kia nói rõ mình đã hoàn toàn hoà vào một thể với tiểu thế giới, nếu muốn đi ra ít nhất phải biến cường đại lên, hoặc phá bỏ quy tắc của tiểu thế giới.

Bản này Vịnh Hải Quyền mình học định, nhưng tiểu thế giới này bốn phía là thảo nguyên lấy cái gì để tu luyện?

Lúc này Trần Khánh mới hướng hai vợ chồng nhìn, chỉ thấy họ thần sắc nghiêm nghị rất nhiều, trịnh trọng nhìn về hướng mình.

"Ngươi là ba của nhóc này sao?" Trần Khánh trầm ngâm nửa ngày mới phun ra được một câu hướng Sở Trần hỏi.

Sở Trần cũng là sợ đối phương không vui, nên cũng rất nhanh gật đầu bảo phải.

"Được, vậy bốn người các ngươi đều làm đệ tử của ta đi, thấy thế nào?" Trần Khánh ra vẻ cao thâm suy tư nói.

Sở gia ba người nghe vậy thì đều trầm mặc cúi đầu.

Chỉ có Sở Phong bị ảnh hưởng bởi khí tức trên người của Trần Khánh, mà không khống chế nổi chính mình, rất nhu thuận dập đầu ba cái làm cái đồng ý.

Dưới sự bất ngờ của ba người kia.

"Đồ nhi ngoan, vậy mới tốt, vì con đã là đệ tử của ta, ta cũng không bạc đãi con" Trần Khánh vừa cười, vừa đưa tay chỉ lên tráng của Sở Phong, chỉ thấy trong thức hải của hắn lại có một bản công pháp, Trần Khánh còn thuận tay khắc lên và một ấn ký hình cặp mắt màu xanh thẳm.

Sở Phong được bộ công pháp ký ức, hai mắt sáng ngời , còn dưới sự tác dụng của khí tức của Trần Khánh , hắn ngay tại chỗ ngộ đạo, tinh tiến ngộ tính của bản thân.

Thấy Sở Phong đang tại ngộ đạo tại chỗ , Trần Khánh cau mày, như có điều suy ngẫm.

Sau khi Sở Phong ngộ đạo hoàn tất sát na, hắn cùng cả nhà cũng bị Trần Khánh cưỡng ép đẩy ra khỏi tiểu thế giới.

Bạn đang đọc Ta Giới Chủ Bắt Đầu Làm Hắc Thủ Sau Màn sáng tác bởi Nam123A
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Nam123A
Thời gian
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.