Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Sợ hãi

Tiểu thuyết gốc · 1244 chữ

Trên đường di chuyển Trường Ca bắt đầu học tiếp vũ kỹ, có một loại linh hồn lực trên thế gian này, nhưng biến hoá của nó vô cùng vi diệu tinh thâm, ở Bất Tử Luyện Ngục Tinh có một môn vũ kỹ áp tràng, thứ này tuyệt đối là nhất lưu linh hồn, Trường Ca không muốn phí phạm Bất Tử Luyện Ngục Tinh thứ đồ chơi này, hiện tại Trường Ca chưa có hoà làm một với Bất Tử Luyện Ngục Tinh .

~ Hồn Du Cửu Thiên.

Võ kỹ trấn toạ mạnh nhất Bất Tử Luyện Ngục Tinh , thứ vũ kỹ này không thể công kích không thể học tập, sẽ phân ra một tôn linh hồn lực trong không gian lưu lạc, nó có thể nhìn rõ vạn vận bất kể nơi nào bao xa, luyện đến đăng phong tạo cực có thể phân ra trăm vạn linh hồn rải rác phiêu dật bất cứ ngõ ngách nào trong vũ trụ bao la, điều này cần phải có cỡ nào lực lượng linh hồn mới có thể duy trì.

Bất quá Trường Ca không thể nghĩ xa, hắn hiện tại còn không cách nào luyện loại công pháp này, dù là rất ưa thích nhưng không thể làm gì hơn ngoài gác lại nơi đó.

Chân nguyên trong đan điền ngày càng tinh thuần, chỉ là không thể đột phá, Trường Ca có linh cảm chỉ cần bản thân cố gắng áp xúc chân nguyên tinh thuần đến một trạng thái nào đó, nhất định có thể nhất phi trùng thiên đột phá đi lên.

Suy nghĩ tính toán bất tri bất giác Trường Ca đã đến nơi hội tụ dong binh đoàn, nhìn tràng cảnh thật sự rung động tâm tình.

Có tới hơn 200 người đang chen chúc nhau nơi khoảng đất trống ở sơn cốc, nên biết là một đội dong binh thì nằm khoảng 5 đến 30 người là đỉnh nhất, đây chỗ này nhìn đi nhìn lại mà là đội ngũ dong binh à, rõ ràng là một đám đại năng hay môn phái nào đó tụ tập, không phải là màu áo khác nhau y phục bất đồng Trường Ca còn tưởng dfams người này còn âm mưu tạo phản lật đổ thế lực khác đấy.

Khí thế đám người này toả ra khiến người thường ngợp thở muốn ngất xỉu, đây không phải bọn họ phô trương thanh thế mà chỉ là khí tức vô hình rò rỉ ra bên ngoài, một người không sao mười người không sao nhưng hàng trăm người lại khác.

Trường Ca đứng trên cao ngó xuống tìm Bạch Vô Thiên, thằng này không biết chết chỗ nào rồi tìm mãi không thấy, nhìn ra xa hơn thì khác, Trường Ca thấy rồi, thằng này nó đang ngồi chỗ góc khuất sửa sửa gõ gõ cái đỉnh, lâu lâu còn hà hơi dùng khăn bông lau nhẹ bên ngoài.

Trường Ca phải công nhận cái đỉnh này tốt thật, một rìu bổ đôi một tên Trung Giai Thoin Thiên cảnh, đánh lên đỉnh đan này không có một chút vết xước, đỉnh ngon, cầm cái này đi chọi người thì bá đạo. Phải đi hỏi xem tên này còn cái nào không xin hắn cái.

~ cái đỉnh này còn không bán cho ta một cái!

~ chó má bán cái rắm cút đi cho lão tử xa xa một…… ặc… khụ khụ… hắc hắc… lão đại ngươi chưa chết, may quá làm tiểu đệ sợ quá.

Đang chửi khí thế liếc lên thấy Trường Ca tý thì Bạch Vô Thiên nuốt luôn cái lưỡi xuống bụng, bây giờ hắn sợ Trường Ca lắm, một búa kia khiến cho hắn ám ảnh tâm lý đến già, bây giờ hắn nghĩ thông xuất rồi, lão tử luyện đan đếu đi con đường võ đạo nữa, ngươi nói cái gì cơ? Ngươi nói ta yếu ư? Ta dùng đan đè chết ngươi.

~ chết? Không có đâu, ta còn chưa thấy ngươi chết ta làm sao dám chết đây a… không nói cái này, ngươi còn cái đỉnh nào ngon không, để ca một cái, đồ chơi này ngon đấy.

Trường Ca kệ Bạch Vô Thiên vô liêm sỉ này, cái chốt cuộc trò chuyện là cái đỉnh, Trường Ca mê tít mắt.

~ hết rồi hết rồi, không còn đâu…

Bạch Vô Thiên lắc đầu như rang lạc vội thu đỉnh vào không gian giới chỉ, hiện tại cái đỉnh này là đồ ngon nhất của hắn mà hệ thống ban cho, mai mốt không biết thứ hệ thống này còn cho không thì không biết nhưng hiện tại là không.

~ thật sự hết rồi?

~ thật sự hết rồi! À có một cái đểu hơn xíu nhưng ta khẳng định là hàng limited!

Bạch Vô Thiên cắn răng ném cho Trường Ca một cái đỉnh khác, cũng ngon lắm đấy, cái này đỉnh là hàng ngày trước Bạch Vô Thiên hay dùng, từ khi phát hiện cái đỉnh kia ngon ngon nên hắn liền bỏ qua không còn lưu luyến lắm, có chăng cũng chỉ là tý hoài niệm, mà hoài niệm có ăn được không, không thì vứt.

~ ồ…

Trường Ca nắm trong tay đan đỉnh, còn chưa kịp nghiên cứu cái đỉnh dần dần nứt vỡ, sau cùng hoá thành bụi sắt bay đi trong không khí.

Hiện trường yên tĩnh, Trường Ca một đầu chấm hỏi, Bạch Vô Thiên trợn mắt lên kinh hãi, cái đỉnh này theo hắn biết bao nhiêu năm hắn biết nó cỡ nào là bền, nhưng nằm trong tay Trường Ca cứ như miếng đậu phụ biến mất không còn tam hơi.

~ chõ ta một cái khác xem sao.

~ được.

Bạch Vô Thiên đưa cho Trường Ca một cái đỉnh khác, lần này Trường Ca nội thị nhìn thật rõ hiện tượng gì, hắn cảm giác lòng bàn tay sinh ra một chút hấp thụ lực lượng, tinh hoa của cái đỉnh cư nhiên biến mất bị Trường Ca hấp thụ vào nhục thân, hấp thụ hai cái đỉnh khiến cường độ nhục thân của Trường Ca tăng lên rõ rệt một chút, Trường Ca vẫn nhận ra.

~ là hỗn độn thể chết đang hấp thu tinh chất tăng lên nhục thân.

Trường Ca nghĩ trong đầu ý nghĩ này, khẳng định là vậy, vậy thì sau này không cần tu luyện công pháp nhục thân, đã có biến thái như vậy năng lực, vậy không phải hắn có thể cường đại đi lên a…

Bạch Vô Thiên nhìn thấy Trường Ca hai mắt sáng rực nhìn hắn, trong lòng không rét mà run, biết ngay Trường Ca thu được lợi ích không nhỏ từ hai cái đỉnh hắn đưa, hiện tại lại đánh chủ ý lên cái đỉnh con nhất của hắn, đây là mạng hắn đó a không đời nào.

~ hệ thống, đem Luyện Tâm Đỉnh dấu thật kỹ cho ta.

~ được.

Thấy hệ thống cất đỉnh vào không gian hệ thống Bạch Vô Thiên mới nhẹ lòng, không những Bạch Vô Thiên sốt ruột đến cái hệ thống của hắn còn không có hai lời lập tức đem giấu đi, cái hệ thống này bình thường hay hố Bạch Vô Thiên lắm, bất quá gặp phải biến thái Trường Ca nó cũng sinh ra ý sợ hãi không nhẹ.

Bạn đang đọc Ta Có Nương Tử Hay Giận sáng tác bởi Sutran
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Sutran
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 17

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.