Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thu Lợi

Tiểu thuyết gốc · 2467 chữ

Lấy ra một chiếc gương nhỏ rồi ngắm nhìn bản thân trong gương, Minh Nhất than thở:

"Giống thật a!"

Minh Nhất phát hiện ra một "kinh hỉ" lớn. Hắn vậy mà nhiều ra thêm một chiến hồn!

Chiến hồn thứ tư của hắn to lớn hơn ba chiến hồn khác, cả người khoác lên một màu đen kịt.

Dáng ngồi nửa quỳ, đầu hơi cúi, tay trái đặt lên mặt đất. Trong tròng mắt lộ ra quang mang đỏ đen yêu dị, trông rất chi là tà ma ngoại đạo.

Dường như hắn lại có thêm một câu hỏi nữa! Chiến Hồn mới này nhìn rất giống nam tử vừa nãy thì phải?!

Phải chăng người hắn nhìn thấy lúc sơ nhập Dẫn Linh cũng là một tiền kiếp khác? Ba chiến hồn lúc đầu là đại diện cho hắn?

"Thôi kệ! Đến Ngoại Cương xem xét tiếp. Haha!"

Minh Nhất tự nói tự nghe rồi lại tự bật cười.

Hắn cũng chỉ vừa mới đặt chân Nội Cương! Ngoại Cương cảnh... ngày đó còn xa mới tới, trước mắt nên xử lý cái nhiệm vụ hố cha này đã.

Bên ngoài đã khoảng canh ba, Trúc Thừa Diệt vẫn chưa thấy về.

"Sẽ không có cái gì bất ngờ xảy ra đấy chứ?"

Minh Nhất thấy rất hoang đường, thôn với làng cái kiểu gì thế này? Im ắng đến đáng sợ. Có khác gì cái nghĩa địa không?

"Mặc kệ! Thử cái bí kỹ kia trước đã."

Minh Nhất lấy ra tấm ngọc giản chứa bí kỹ "Tuyệt Thích", hắn thòm thèm thứ này từ ngày sở hữu nó, đến nay cũng hơn một tháng có lẻ.

Được Đại Tư Tế quán triệt tư tưởng thực dụng, đặt hiệu suất lên trên tất cả nên Minh Nhất rất ưng ý bí kỹ này.

Rút đao, tụ linh, xuất đao, mất mạng! Bốn trình tự này là thứ Minh Nhất hướng đến.

Tâm trí Minh Nhất chìm vào miếng ngọc giản, chưa tới hai phút trên đó đã xuất hiện đầy vết nứt gãy, đã bị hủy đi. Dù sao cũng là hàng xài một lần.

Lần trước Minh Nhất mới chỉ đọc thoáng qua giới thiệu liền ngừng nên lần này mới còn dùng được.

Như đã nói, bí kỹ "Tuyệt Thích" này rất đơn giản, đơn giản đến thô bạo nhưng lại rất thực dụng.

Ví như tụ khí vào tay chân bình thường thì tốc độ ra chiêu sẽ là mỗi giây một đòn, còn với tuyệt thích thì tùy người sẽ nâng cao thêm khoảng hai giây ba đòn cho tới ba giây năm đòn.

Đừng nhìn chênh lệch nhìn như không lớn là bao mà xem thường nó. Trong chiến đấu thì một khoảnh khắc thôi cũng đủ thay đổi cục diện.

Người sáng tạo nên bí kỹ này có lẽ muốn thay đổi cả một hệ thống chiến đấu cơ bản.

Nhưng trên đời nào có chuyện dễ dàng thế! Cơ thể từng người đã có sự khác biệt lớn rồi, độ khó không nhỏ.

Nhưng mà chỉ gia tốc được cho hai tay cũng đã rất để đáng khâm phục. Minh Nhất thấy như vậy cũng tốt, cao siêu quá mức hắn luyện cũng không có tới!

Tay trái cầm đao, khẽ vận chuyển linh khí bên trong cánh tay rồi hất lên một đao.

"Xoẹt!"

Một vệt đen lóe qua, Minh Nhất kinh ngạc! Dễ như thế? Minh Nhất liền đổi qua tay phải, kết quả cũng gần giống như vậy, không xê xích bao nhiêu.

"Ừm hứm! Xem ra thứ này cùng ta có duyên! Chắc chắn! Ahahaha! Lão tử là thiên tài!"

Minh Nhất cười quái gở, chế độ tự luyến được bật lên.

Tập luyện gần nửa giờ mới ngừng, Minh Nhất còn nghĩ ra chiêu số mới: ra quyền.

Đúng! Là ra quyền!

Tưởng tượng lúc giao chiến kẻ địch áp sát người hắn, khi đó dùng Lạc Nguyệt ảnh sẽ rất lóng ngóng. Vậy liền buông đao vận chuyển "Tuyệt Thích" đấm một phát thẳng vào mặt đối phương.

Bản thân Minh Nhất không phải vũ si cả đời chỉ say mê một loại vũ khí. Tuy rằng chiến lược chủ yếu của hắn sẽ là dùng đao chiến đấu, nhưng nó sẽ không trở ngại hắn học loại kỹ thuật khác.

Này không phải là tham lam, Minh Nhất là một tán tu, biết nhiều một chút thì tương lai sẽ nhiều ra nhiều phương án phòng vệ.

Tất nhiên sẽ không phải cái loại vừa đao vừa kiếm trông dở ông dở thằng mà là phải học có chọn lọc.

Kiểu như đánh cận chiến sẽ dùng Lạc Nguyệt Ảnh, sát người thì dùng công phu quyền cước. Đánh xa từ từ tính, có thời gian thử một chút cũng được, Minh Nhất còn chưa biết tài thiện xạ của mình tới đâu.

Còn các kiểu khống chế kẻ địch thì Minh Nhất bỏ qua. Khống chế? Chết là cách khống chế tối thượng!

----

Trong căn nhà nhỏ của Khương Lục Dương, hai người ngồi đối diện nhau, không khí có phần ngưng trọng.

Khương Lục Dương nói:

"Bách... à không! Thôn trưởng, ngài đánh lộn với tên thợ săn kia?"

"Ừm!" Trúc Thừa Diệt gật đầu.

Cái gật đầu của y làm hai hàng lông mày của Khương Lục Dương nhíu lại càng sâu.

Sao hắn lại quên mất cơ chứ! Người đồng đội này của hắn đầu óc đôi lúc có phần đơn giản! Bảo hăn tìm cách khuyên lui tên thợ săn kia đi thì lại trực tiếp nhảy ra đánh lộn.

"Cái này... không ổn!" Khương Lục Dương trầm ngâm nói.

"Chỗ nào? Không ổn chỗ nào?" Trúc Thừa Diệt rất bình tĩnh mà nói, người quen thuộc hắn liền biết hắn như này là sắp nổi điên.

"Ý là ta bảo ngài nói chuyện, chứ không phải là đánh hắn. Nhỡ hắn tìm được kẻ ra tay là ngài thì... công hội Nhất Thống không phải nơi chúng ta có thể cậy mạnh."

Khương Lục Dương nói rất "uyển chuyển".

Không nghe thì thôi, vừa nghe đến đây Trúc Thừa Diệt liền lật bay cái bàn chỗ hắn đang ngồi, chỉ tay vào mặt Khương Lục Dương mà quát lên:

"Cái này không ổn, cái kia không được! Rốt cục là ngươi muốn diễn tả cái chó chết gì?

Đánh hắn? Con mắt nào của ngươi thấy ta đánh hắn? Tên kia chính là một đầu quái thai!

Chiêu số của ta toàn dùng để giết người! Trong trường hợp không sử dụng linh khí ngoại phóng lại còn không được thoải mái ra chiêu thì ta muốn thắng hắn cũng khó.

Ta có thể áp chế hắn là bởi vì ta là Ngoại Cương còn hắn là Dẫn Linh. Là chênh lệch cảnh giới ngươi hiểu không?

Tốt nhất bây giờ ngươi nên cho ta một hướng giải quyết, nếu không ta sẽ giải quyết ngươi trước!"

Cộc Cộc!

Khương Lục Dương còn đang định nói gì thì ngoài cửa có người gõ vang hai tiếng. Cả hai người bên trong nháy mắt căng thẳng.

Minh Nhất đẩy cửa đi vào, hắn mỉm cười nhìn hai người nói:

"Chào các vị! Quái thai tới rồi đây. Ta nghĩ rằng hai vị nên cho ta một câu trả lời."

----

Trở lại với ba giờ trước, Minh Nhất chuyển vùng tu luyện từ trong phòng ra đến sân sau.

Mấy cây tre sau nhà bị hắn chặt tả tơi hết cả. Tu luyện thời gian trôi rất nhanh, đến mãi giờ Dần tiếng gà gáy mới làm Minh Nhất nhận ra bản thân đã gần một đêm không ngủ.

Này với tu luyện giả không phải vấn đề to tát gì, như Minh Nhất bây giờ ba, bốn ngày không ngủ cũng chưa ra chuyện gì cả.

Nhìn lại cả người mình bây giờ vết thương sâu nhất cũng đã ngừng chảy máu từ lâu nhưng y phục vẫn dính nhơ nhớp nên Minh Nhất muốn đi tắm.

Khổ nỗi nhà của Trúc Thừa Diệt lại không có giếng nước hay chum vại gì cả. Lúc này Minh Nhất nhớ tới con sông gần Thổ Du thôn để nên liền muốn ra tẩy rửa một phen.

Khi đi ngang qua một căn nhà cuối thôn bỗng nghe thấy tiếng Trúc Thừa Diệt quát tháo. Vậy mới có một màn vừa rồi.

----

Quay lại với hiện tại, sự xuất hiện của Minh Nhất làm cả hai người Trúc Thừa Diệt thấy hoang đường.

Trùng hợp? Tất nhiên là trùng hợp. Nhưng nói vậy sẽ có người tin sao.

Hai người tự riêng phần mình não bổ ra tới một nhận thức chung: "Mấy tên thợ săn thật đáng sợ!"

Trúc Thừa Diệt vờ làm ra vẻ kinh ngạc lên tiếng:

"Minh Nhất tiểu hữu chưa ngủ sao, này là muốn đi đâu thế?"

Nét cười "giả trân" cùng gương mặt già nua tạo nên một gương mặt rất quái dị.

Lão nhân gia à! Có ai nói với ngươi rằng cười như vậy rất ác tâm không?

Minh Nhất khẽ rùng mình một cái. Hắn thâm ý liếc nhìn Khương Lục Dương một cái rồi lại quay sang nói với Trúc Thừa Diệt:

"Chúng ta đều là người trưởng thành cả. Bịt tai trộm chuông chắc chắn không phải ý hay."

Một, hai, ba,... vài giây trầm mặc trôi qua.

Nét cười gượng gạo trên mặc Trúc Thừa Diệt cứng lại, hắn im lặng vài giây rồi thở dài một tiếng coi như chấp nhận lời của Minh Nhất.

Khương Lục Dương thấy vậy mới nói:

"Được rồi! Vậy chúng ta ngả bài."

"Xin rửa tai lắng nghe." Minh Nhất đáp.

Khương Lục Dương kể lại:

"Không giấu diếm vị thiếu hiệp này, mười ba năm trước chúng ta có hơn trăm người là binh lính giải ngũ lưu lạc tới nơi đây tìm chỗ định cư an nghỉ quãng đời còn lại.

Quê hương của chúng ta đã bị tàn phá lâu rồi. Không đáng nhắc tới.

Người dân ở đây cũng vui vẻ chấp nhận chúng ta, vậy nên bây giờ đây là nhà của bọn ta.

Quên mất, Trúc đại nhân đã từng là Bách Phu Trưởng." Khương Lục Dương chỉ tay về phía Trúc Thừa Diệt.

Người sau chỉ khịt khịt mũi, hoàn toàn chẳng coi cái chức Bách Phu Trưởng ra gì.

Khoan hãy nói, với quy mô có Ngoại Cương đỉnh phong làm Bách Phu Trưởng thì bét ra cũng là binh lính thuộc một Vương Triều chứ chẳng chơi.

Rồi Khương Lục Dương nói tiếp:

"Như ngươi biết đấy, hơn nửa tháng gần đây Thổ Du thôn chúng ta bị bọn Quỷ tộc tấn công. Cũng không đáng lo mấy, từ đầu đến giờ chỉ là mấy tên Nội Cương mà thôi!

Nhưng khi chúng ta bắt sống một tên tra hỏi ra mới biết bọn chúng là một đống quỷ hậu thiên cầm đầu bởi một tên Tâm Kính cảnh.

Cũng không biết bọn chúng tìm kiếm cái gì nữa.

Nơi đây không đủ tài nguyên để treo một nhiệm vụ cao hơn màu lục nên ta mới đánh liều làm như vậy, cốt để dọa cho bọn quỷ tộc kia tin rằng sắp có thợ săn đến bắt chúng. Nhưng mà ai biết tên nhà ngươi lại tới!"

Hắn khẽ liếc nhìn Minh Nhất, bày ra vẻ mặt khổ sáp.

"Còn chuyện sau đó thì ngươi biết rồi đấy."

Minh Nhất rất chăm chú nghe gật đầu một cái tỏ vẻ đã hiểu.

Ra là thế! Cái thứ sát khí kia đúng chỉ có quân đội mới rèn luyện ra được, bảo sao Minh Nhất thấy nó rất quen mà không nghĩ ra.

Thứ đó khác hoàn toàn so với sát khí của các thợ săn, một bên là kỷ cương tập thể, một bên là cá nhân thì tất nhiên sẽ có chênh lệch.

Minh Nhất khẽ nói:

"Được rồi! Tiền căn hậu quả đã rõ ràng. Thế nhưng các vị ra tay với ta là ý gì? Thực sự ta không hiểu thấu."

Mắt hắn híp lại nhìn Khương Lục Dương, người này rất thông minh. Rõ ràng biết đây mới là thứ Minh Nhất muốn nhưng lại dẫn dắt chủ đề đi xa hơn, còn đem cả quá khứ ra để lấp liếm.

Độ tin cậy thì chưa xác định nhưng chắc chắn không đúng hoàn toàn, cũng không sai hoàn toàn.

Quay đi quay lại chính Minh Nhất mới là người phải hỏi thêm lần nữa.

Nếu như Minh Nhất đoán không sai thì đối phương sẽ đưa ra một "chút ít đền bù" để xí xóa. Quả nhiên, Minh Nhất vừa nói xong thì một lọ đan dược đã được đặt lên bàn.

"Hiểu lầm! Tất cả là hiểu lầm. Ta định bảo Trúc đại nhân nói cho ngươi biết, ai ngờ ngài ấy hiểu nhầm ý ta nên mới ra cơ sự này."

Khương Lục Dương mỉm cười nói.

Trúc Thừa Diệt trừng mắt nhìn nhưng cũng không ý kiến gì.

Khương Lục Dương đẩy lọ đan dược về hướng Minh Nhất, phải đến trên hai mươi viên, đoạn nói:

"Đây là Khiếu Huyết Đan, có thành phần từ Nha Huyết Thảo và Nhân Sâm đều trên năm mươi năm, có tác dụng thông kinh hoạt lạc.

Bị thương dùng thương thế sẽ khép lại nhanh gấp đôi ba lần. Chút lòng thành mong công tử nhận lấy cho."

Minh Nhất nhanh nhảu thu chai đan dược vào nhẫn trữ vật nhưng trên mặt vẫn là bày ra vẻ khó xử nói:

"Chuyện này dường như không ổn lắm đâu. Các ngươi làm vậy là đang lợi dụng công hội Nhất Thống chúng ta nha!"

Tưởng Minh Nhất ta là tượng gỗ tùy ý các ngươi bài trí? Nằm mộng đi!

Trúc Thừa Diệt ngồi cạnh mặt nghệt hẳn ra.

Ngọa tào! Đồ cũng thu rồi mà còn có thể nói chuyện như thế? Này này ta cũng bị thương đấy? À hình như do ta tự chuốc lấy?

Trái lại Khương Lục Dương không bất ngờ, trong lòng hắn khẽ thở ra một hơi.

Miễn là Minh Nhất thu lấy đồ vật của hắn thì dễ nói chuyện. Không thu mới sợ a!

Thêm một lọ đan dược khác được đặt lên bàn, lần này là Ngưng Linh Đan, phải có tới ba mươi viên.

Không đợi Khương Lục Dương nói tiếng nào, Minh Nhất đã thu luôn lại rồi liến thoắng:

"Thật ra ta tới là để chém quỷ tộc thôi! Hai vị yên tâm, chặt bọn chúng chán rồi ta sẽ quay về báo cáo nhiệm vụ thất bại!"

Bạn đang đọc Ta Bước Ra Từ Lăng Tẩm Trong Hoang Mạc sáng tác bởi Tổ_Sư_Gia_ThằngAdmin
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Tổ_Sư_Gia_ThằngAdmin
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.