Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nội Cương cảnh

Tiểu thuyết gốc · 2126 chữ

Sương mù giăng khắp con đường tối mịt, bên trên có một bóng người tập tễnh bước đi.

Minh Nhất đã chấp nhận rằng cuộc sống của hắn sau khi rời khỏi Vẫn Tinh Môn sẽ không quá dễ dàng, nhưng mà thế này thì cái thân tàn của hắn có chút chịu không nổi.

Mọi chuyện rối tung rối mù hết lên với nhau như cái nồi cám lợn. Mà người trong cuộc như Minh Nhất hoàn toàn chẳng hiểu cái mô tê gì!

Các ngươi đều có bệnh sao? Lần trước hộ tống thì ám sát đến từ chính người nhà, lần này treo nhiệm vụ rồi lại không muốn có người hoàn thành?

"À không! Nếu là hoàn thành thì hình như ta hoàn thành rồi." Minh Nhất lẩm bẩm. "Thế giờ là gặp Trúc Thừa Diệt xác nhận là xong?"

Hình như không! Vừa rồi Trúc Thừa Diệt tuy không hạ sát chiêu nhưng ý tứ rất rõ ràng: làm cho Minh Nhất biết khó mà lui rời khỏi đây.

Nếu dễ dàng hoàn thành thế thì giờ này có khi hắn đã đang trên đường trở về chứ không phải là lết từng bước.

----

Xa xa bỗng truyền đến âm thanh cắn nuốt, mắt Minh Nhất híp lại thành hình chữ Nhất. Hắn cúi người, nhẹ nhàng lại gần.

Ba tên quỷ tộc đang ăn thịt một tên đồng loại khác, một khung cảnh rất khiếp người!

Chúng vẫn vô tư ăn uống mà không biết tử thần đã kề cận sát bên.

"Ba tên, ba Nội Cương Cảnh." Minh Nhất nhẩm trong đầu.

"Xoẹt."

Lạc Nguyệt Ảnh xuất hiện tại bên trong tay, Minh Nhất chạy chầm chậm rồi lao như điên hướng tới kéo theo lưỡi đao xẹt qua gáy một tên.

Tên quỷ trúng chiêu hai mắt bỗng trừng lớn, cổ họng cố phát ra thanh âm nhưng không thể, cứ vậy đầu một nơi thân một nẻo.

Tuy rằng trước mắt một màu đen kịt nhưng Minh Nhất vẫn thấy khá rõ mục tiêu. Đôi mắt của hắn tinh tường đến kỳ diệu.

"Xảy ra chuyện gì?"

"Không tốt! Có người thứ năm! Không phải đã nói chỉ giết một tên sao?"

Hai tên quỷ vừa sợ vừa mừng, sợ vì đã chết thêm một tên, mừng vì có khả năng tối nay được ăn thêm!

Minh Nhất không lên tiếng, hắn đoán được quỷ tộc nhìn đêm không hơn nhân loại là bao. Trong sát na hai tên kia lầm tưởng hắn là đồng loại của chúng.

Hai tên quỷ vội vàng lùi lại rất nhanh nhưng Minh Nhất còn nhanh hơn. Hắn xả toàn bộ sự tức giận chất chứa nơi trận chiến vừa rồi vào bọn chúng.

"Không phải là thù hằn gì cả đâu. Chỉ là nhìn các ngươi ngứa mắt." Hắn khẽ lẩm bẩm.

Đang yên đang lành bị ngược đánh một trận không rõ lý do, ai mà chả tức! Ông trời đúng là chiếu cố ta! Biết ta đang bực nên đưa tới ba cái "bao cát".

Hai tên quỷ thấy không đúng cũng liền trở về dạng quỷ hóa.

Trong nháy mắt, bốn cái móc câu đánh về hướng Minh Nhất. Nhưng vừa mới chạm mặt lưỡi đao liền bị chặt đứt kéo theo tiếng hét thảm.

Hai đôi mắt sợ hãi nhìn Minh Nhất, bọn chúng rõ ràng rồi! Người tới là muốn giết chúng.

Minh Nhất lướt tới ngay cạnh một tên, đao nâng ngang vai, cái đầu cùng với vòi máu phóng lên tận trên cao.

Tên còn lại vừa xoay người chưa kịp chạy đã bị lưỡi đao chặt phăng đi hai chân. Hắn gian nan bò nhích lên rồi quay người nhìn lại.

Lưỡi đao gác lên cổ nhắc nhở tình trạng hiện tại của hắn. Minh Nhất hỏi:

"Tối nay chỉ có mỗi các ngươi thôi?"

Tên quỷ tộc cắn chặt hai hàm, có lẽ do đồng bạn đi quá nhanh nên giờ hắn mới kịp phản ứng.

Nghe thấy tiếng Minh Nhất, hắn biết nói thật khả năng cao sẽ chết nên liền nghiến răng nói:

"Ngươi giết ta đi! Ta sẽ không phản bội..."

"Loẹt xoẹt." Thêm một cái đầu bay lên.

"Ngươi nghĩ nhiều." Minh Nhất thờ ơ.

Vừa rồi không quan trọng đối phương có nói hay không, chỉ từ nét mặt Minh Nhất sẽ đoán ra kết quả mình muốn.

Kết quả là rất có thể chỉ có đám tiểu đả nháo này.

Còn cái gì mà quỷ tộc sẽ không phản bội? Được rồi! Trò đùa này rất buồn cười. Vừa rồi thứ mà các ngươi đang ăn không phải chính là một tên quỷ khác à?

Khai chiến không tới ba mươi giây liền hạ màn, Minh Nhất hất xéo lưỡi đao, một vòng cung từ máu kẻ địch dạt ra khỏi thân đao.

Tra lại Lạc Nguyệt Ảnh vào bao, cước bộ Minh Nhất hướng thẳng về nhà của Trúc Thừa Diệt.

Ngươi muốn ta đi? Tiếc thật! Ta không đi! Xem ngươi có thể làm gì ta!

----

Lọ mọ gần mười phút mới về tới nơi, Minh Nhất khẽ đẩy cửa chính ra. Bên trong cũng chẳng khác bên ngoài là bao, trống rỗng và tối om.

Trúc Thừa Diệt vẫn chưa về, chẳng biết đi đâu nữa.

Minh Nhất đặt tổng cộng tám cái bẫy xung quanh nhà và gần phòng của hắn rồi xếp bằng trên giường.

Nhìn ngó xung quanh thêm năm phút nữa không có dị dạng Minh Nhất mới gật đầu, tâm tình thả vào tu luyện.

Đúng thế! Hắn chuẩn bị đột phá Nội Cương cảnh! Ngay từ lúc đánh xong một trận với Trúc Thừa Diệt thì Minh Nhất đã cảm thấy có thể đột phá nên mới muốn quay trở lại nơi này.

Cực chẳng ngờ lão thiên gia lại còn cho thêm ba tên quỷ tộc kia làm "quà khuyến mãi".

Minh Nhất chỉ còn cách Nội Cương đúng một tờ giấy mỏng! Khoảnh khắc này tốt nhất không nên có người quấy rầy.

Nhớ lại khẩu quyết của Chư Tà Dị Tịch, từng dòng linh khí du tẩu khắp người Minh Nhất. Một cỗ áp lực lớn lao đè lên tất cả các thớ cơ gây ra một trận đau nhức không hề nhẹ.

"Chịu đựng! Thanh tỉnh!" Trong lòng Minh Nhất gào thét.

Hắn cảm giác máu trong huyết quản đang sôi trào, cơ thể như quả bóng bị bơm căng sắp bạo.

Minh Nhất vẫn như cũ vận chuyển Chư Tà Dị Tịch, bản thân cũng dần dần thích nghi với cỗ áp lực này.

Cơn đau "tra tấn" gần nửa giờ mới vơi đi rồi chậm rãi biến mất. Khí tức Minh Nhất tràn ra.

Nội Cương cảnh: Đã thành!

Nhưng tâm thức của Minh Nhất đã chìm sâu vào trong một "thước phim" kỳ bí khác.

----

Minh Nhất trố mắt nhìn xung quanh: một dãy núi cao vút, bên dưới là vực sâu vạn trượng không hề thấy đáy.

Giữa hai ngọn đồi xung quanh đứng lần lượt hai thân ảnh.

Bên phải là một nữ tử gương mặt thanh tú, nàng khoác lên mình bộ chiến giáp trắng tinh xen những hoa văn màu vàng. Dáng người yểu điệu thướt tha, chỉ đứng đó thôi đã toát lên vẻ đoan trang cao quý.

Đặc biệt là sau lưng nàng có ba đôi cánh trắng muốt. Thanh kiếm tỏa ra những luồng sáng vàng óng được cầm bên tay phải.

Giờ phút này có nói nàng là thiên thần hạ phàm thì Minh Nhất cũng tin.

Phía đối diện đứng lấy một nam nhân thân hình đơn bạc, gương mặt người này làm Minh Nhất sững người.

Đây... sao lại trông giống ta năm ba mươi tuổi thế nhỉ?

Người nam tử đứng thẳng, nét mặt không mang bất cứ sắc thái tình cảm nào. Ánh mắt thăm thẳm hơn cả vực sâu bên cạnh.

Trên người hắn đầy rẫy vết thương, những vệt máu khô thấm đẫm lại trên thân. Nhìn hắn sao mà cô tịch lại ngạo nghễ. Một kiểu tất cả chúng sinh trong mắt hắn đều bình đẳng như nhau!

Cả hai đối diện nhau, như sáng và tối, như hoàng hôn chạm mặt bình minh. Như THẦN... và MA!

"Nhảy với ta điệu nhảy cuối cùng của ngươi nào!"

Vị thiên nữ lên tiếng, nàng bay lên, cả sáu chiếc cánh mở tung ra. Quanh người tràn đầy hào quang rực rỡ màu hoàng kim.

Nam tử không đáp, hắn chỉ nắm chặt hai tay lại. Từ phần khuỷu tay trở xuống những đầu ngón tay bỗng hóa đen, những mạch máu đỏ tươi nổi lên hai cẳng tay. Ngay nơi bên ngực trái hắn, một con mắt mọc ra.

Minh Nhất chết chân nhìn vào con mắt này. Một con mắt với tròng màu đỏ cam, ở giữa võng xuống một nét đen, y như con mắt của loài độc xà!

Nhưng mà tại sao đây? Tại sao Minh Nhất lại thấy nó quen thuộc? Thứ đó... từng thuộc về hắn? Người nam nhân kia cũng là tiền kiếp khác của hắn?

Không ai trả lời cho Minh Nhất cả. Hắn ở đó, tồn tại lại như không tồn tại!

Cả hai người lao vào cuộc chiến sống còn mặc kệ Minh Nhất lẻ loi nơi đó. Họ vốn không thấy hắn.

Minh Nhất cảm giác được bản thân không thể nhúc nhích tẹo nào. Dù cho nhắm mắt lại thì hình ảnh trước mắt bằng cách nào đó vẫn len lỏi vào trong trí óc hắn như một sự ép buộc!

"Yahh!" Nữ tử yểu điệu mà mạnh mẽ gầm lên một tiếng.

Những kiếm khí trắng muốt bay tứ tung, từ xa nhìn tới như những dải lụa phấp phới trong gió. Một vẻ đẹp chết người!

Nam tử không tránh không né, hắn chỉ đơn giản khép tay lại đẩy bay những kiếm khí kia đi.

Dường như ngay lập tức, hắn xuất hiện bên người nữ tử nọ, một chân mang theo linh khí màu đỏ pha đen đá ngang thắt lưng nàng.

"Bụp."

Nữ tử chống kiếm xuống đỡ, không có bất kỳ giọt máu nào, thân thể của nam tử kia thật khủng bố!

Nhưng thứ khủng bố hơn là phản xạ của hắn. Ngay khi cẳng chân chạm vào kiếm, hắn hơi nghiêng người tung thẳng một quyền vào má vị thiên nữ rồi nhảy lùi lại.

Khẽ lau đi giọt máu nơi khóe miệng, nữ tử cau mày. Người chịu thiệt trước vậy mà lại là nàng.

"Đi theo con đường đó sẽ làm ngươi suy bại! Dừng lại đi! Theo ta về nhận sự phán quyết." Nàng nhẹ nhàng khuyên giải.

Người kia vẫn không đáp, nắm đấm lần nữa vung lại thay cho câu trả lời của hắn.

Nữ tử đối diện liền vung kiếm đáp lễ, nàng tung người lên cao, đường kiếm quét ngang mà tới, kiếm khí xẻ bay cả đỉnh núi.

Nam tử nắm bắt thờ cơ rất ác, hắn tung người chống được tay trái lên thân kiếm vung qua rồi đá chẻ một cước từ trên xuống.

Vị nữ tử dính đòn ngay sát cổ cứng cả người lại, rồi bị đạp thêm một nhát bay về một đỉnh đồi khác.

Đạo cao một thước, ma cao một trượng. Câu nói này rất đúng với tình cảnh bây giờ.

Thắng bại rõ ràng! Thiên thần đã gục ngã trước "ác ma".

"Ngươi thắng rồi! Giết ta!" Vị nữ tử nói rất nhẹ nhõm. Ánh sáng thần thánh trên người nàng đã thu lại.

"Thắng? Có quan trọng sao?" Nam tử kia đến giờ mới mở miệng hỏi lại.

"Ngươi là loài ma quỷ! Rồi sẽ có báo ứng đến với ngươi." Nữ tử cười cợt "Tiếc là không phải ta."

"Không!" Nam tử lắc đầu nói: "Ta là con người, ngươi cũng vậy!"

Ngón trỏ tay trái hắn chỉ vào đầu mình rồi nói tiếp:

"Con người tồn tại ở đây này, miễn là còn tình cảm, còn vấn vương nhân gian thì vẫn còn là con người! Ta nói là con người, chứ không phải nhân tộc."

"Ngươi đã giết bao nhiêu người ngươi biết không? Đấy mà là con người sao?"

Nữ tử nói như hét vào mặt người đối diện.

"Ta chỉ làm việc bản thân cho là đúng mà thôi! Ngươi có lẽ cũng đáng chết, nhưng không phải dưới tay ta. Tạm biệt!"

Bỏ lại một câu, nam tử liền quay người đi. Phía sau là một ánh mắt phức tạp dõi theo hắn.

Hình ảnh đến đây thì im bặt mà dừng!

Bạn đang đọc Ta Bước Ra Từ Lăng Tẩm Trong Hoang Mạc sáng tác bởi Tổ_Sư_Gia_ThằngAdmin
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Tổ_Sư_Gia_ThằngAdmin
Thời gian
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.