Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Vô Đề

Tiểu thuyết gốc · 2010 chữ

Minh Nhất nói xong liền rời khỏi, hai người kia nghĩ như nào là chuyện của họ, hắn mặc kệ.

Hai bình đan dược nói chính xác thì là "phí bịt miệng". Quả thật như lời Minh Nhất nói, dù hoàn cảnh bọn họ có thế nào đi nữa thì hành động như vậy chính là đang lợi dụng danh tiếng của Công hội Nhất Thống.

Theo Minh Nhất thì này là chuyện nhỏ, ít nhất trong mấy trong điều quy tắc Trần Duyên đưa hắn thì không có đoạn nào viết "không được nhận thêm thù lao từ người treo nhiệm vụ".

Tất cả chỉ là lợi dụng lẫn nhau thôi.

Người ngoài bỏ tiền ra nhiệm vụ để lợi dụng Công hội để đạt được thứ mình muốn.

Công hội lợi dụng việc thợ săn hoàn thành nhiệm vụ để gây dựng danh tiếng và thu một đến hai thành thù lao làm lợi nhuận.

Thợ săn thì lợi dụng ngược lại danh tiếng của Công hội và khổ chủ để kiếm lợi cho mình.

Cứ như vậy danh tiếng lan xa thì lại có thêm người đến Công hội treo nhiệm vụ. Cái vòng tròn đó liên tục tiếp diễn.

Trong việc này thì Công hội hay chính xác là những người cầm quyền Công hội mới là bên được lợi lớn nhất, tiếp đó là các thợ săn, cuối cùng mới là những người đi thuê.

Thợ săn liều mạng xong đi nhận tiền lại còn bị thu phí thì là lẽ tất nhiên chứ lợi ở chỗ nào ư? Cái này không thể tính như vậy được.

Đầu tiên là trong một số điều lệ của Công Hội Nhất Thống cũng thừa nhận vài điều đầu rất có lợi cho thợ săn:

Công Hội sẽ hoàn toàn KHÔNG thu thêm bất cứ khoản gì ngoài một hoặc hai thành phí thù lao nhiệm vụ.

Nghe qua chẳng có ý nghĩa là mấy, nhưng trong lúc thực thi nhiệm vụ thì các thợ săn có thể có thêm những lợi ích khác.

Giống như Minh Nhất vừa rồi chẳng hạn, dù nhiệm vụ lần này có thất bại, bên trên có biết cũng sẽ mắt nhắm mắt mở bỏ qua.

Tương lai nếu hắn nhận một nhiệm vụ rồi bởi vì nhiệm vụ đó mà vô tình thu được một tòa bảo khố thì cũng hoàn toàn quy hắn.

Tiếp đó chính là điều được đích thân Công hội trưởng viết: mọi ân oán của thợ săn nếu bắt nguồn từ nhiệm vụ đều sẽ được xử lý.

Xử lý như nào? Bước một là hòa giải. Hòa giải không được liền tiến tới gạt bỏ. Tùy trường hợp là ai sai thì liền gạt bỏ người đó.

Như vậy lại ra vấn đề khác, đúng sai tính thế nào đây? Câu trả lời là do Công hội quyết định.

Có đến bảy, tám phần mười vụ việc như vậy người sai đều không phải thợ săn.

Phần còn lại thì một nửa là do thợ săn, một nửa do ngoại lệ. Cái này tránh không được, giữa các thế lực với nhau luôn có cọ sát, người chết rồi cũng chỉ là con tốt thí.

Thêm nữa, tại những phân bộ có tên riêng sẽ có một nơi đặc biệt gọi Tàng Thư Các để đặt những công pháp hay bí kỹ.

Bất kỳ thợ săn nào thuộc Công hội Nhất Thống đều có thế đến đó đọc qua, tất nhiên phải bỏ tiền và cũng không thể mua đứt được. Lại còn chỉ là bản chép lại. Tất cả bản gốc đều được cất giữ và bảo quản kỹ càng tại tổng bộ.

Nhưng như vậy đã rất tốt rồi. Phần lớn thợ săn đều là tán tu. Tán tu thiếu nhất chính là tài nguyên, sau đó là công pháp và bí kỹ.

Nếu mấy thứ trên đều có thì ai rảnh mà đi ngụp lặn tại những nơi như Công hội Thợ săn làm gì.

Mà dưới trướng Công hội còn có vô số tửu lâu, nhà trọ và quầy quán. Trường hợp có mỗi cái đại sảnh như tại Diệu Âm Thành là do nơi này nhỏ quá mà thôi.

Duy trì những nơi này cần một con số khổng lồ. Vậy nên vài thành phí thù lao là hợp lý.

Trên đại lục Phi Thế không phải chỉ có một Công hội Thợ săn là Nhất Thống, nhưng Nhất Thống là công hội có quy mô lớn nhất, trải dài đến khắp nơi.

----

Minh Nhất rời đến con sông cạnh Thổ Du thôn. Xuyên qua một chỗ cây cối um tùm cũng tìm được nơi tắm rửa hợp lý.

Bản thân hắn không mong gặp "mỹ nhân ra khỏi nước" gì gì đó, chỉ cầu mong lúc đang tắm đừng có "thủy quái muốn lên bờ" là được.

Dòng nước trong suốt thấy đáy gợn lên vài đợt sóng lăn tăn, Minh Nhất cởi y phục nhảy ùm xuống.

Đi tắm thường là lúc con người ta làm vài hành động rất khó hiểu. Có người thích hát, có người lại thích đắm mình thả trôi những suy tư trong nước hoặc dưới vòi sen.

Minh Nhất cũng vậy, mỗi lần đi tắm hắn thường suy nghĩ về nhân sinh.

Trước lúc tới thế giới này, Minh Nhất luôn tin trên đời không có tốt với xấu hay đúng sai gì cả.

Mọi thứ cũng chẳng có trắng đen rõ ràng, nếu để Minh Nhất nhận xét thì đơn giản sẽ là:

"Tất cả đều như nhau, cùng hỗn lại một chỗ."

Nhưng khi tới nơi này rồi tư tưởng hắn quay ngoắt 180 độ, nhất là sau khi bước vào con đường tu hành.

Còn xấu thì dễ nói, đối với Minh Nhất giờ đây thì bất kỳ ai hay thứ gì gây hại tới hắn sẽ đều là xấu. Mà xấu thì phải bóp chết.

Cái tốt là hoàn toàn có, nhưng phải xem là tốt với cái gì. Tốt với địch nhân thì là bất lợi của ta, cần tiêu diệt!

Lý thuyết sẽ là người khác đối xử với hắn thế nào thì hắn sẽ đáp lại xấp xỉ như vậy.

"Sao cảm giác một màn này ta đã từng nghĩ qua rồi nhỉ? Ở đâu ta?"

Minh Nhất vắt óc suy nghĩ nhưng vẫn không rõ nguyên do. Có lẽ là tiền kiếp chăng?

----

Không bao lâu sau, Minh Nhất tấm rửa thay xong bộ y phục khác liền muốn quay về nhà Trúc Thừa Diệt luyện đao.

Hết cách, thật không có tên quỷ nào chui ra cho hắn thử bí kỹ mới học. Nói là nói luyện thêm những kỹ thuật khác chứ cũng còn lâu mới thử sức. Minh Nhất vẫn muốn tập trung vào Đao thuật trước.

Thật ra hắn muốn luyện đao là để vứt mấy vái suy nghĩ lung tung khỏi đầu.

Vẫn là cái suy nghĩ tiền kiếp, loanh qua loanh quanh một lúc Minh Nhất mới nhận ra một điều rất ba chấm.

Kiểu như bản thân hắn là bắt đầu từ tiền kiếp của hắn, tiền kiếp lại bắt đầu từ tiền kiếp trước đó nữa, tiền kiếp trước đó nữa lại từ tiền kiếp trước cả trước đó nữa,...

Thế là rốt cục hắn bắt đầu từ cái gì? Có tổ tiên không? Khi xưa ở Địa cầu thắp hương khấn tổ tiên là khấn vị nào?

"Hóa ra trẫm là một cái người cô đơn nha." Minh Nhất bật chế độ sầu thảm.

"Vậy thì đừng cô đơn nữa! Tìm những mảnh ghép còn lại của đời mình đi."

Một giọng già nua mang theo tiếu ý truyền tới tai Minh Nhất.

Hắn giật mình, suy nghĩ lung tung rồi đi lạc ngược cả lại với hướng nhà Trúc Thừa Diệt.

Lúc này trước mặt hắn là cây cổ thụ cao đến năm, sáu mươi mét, thân cây chằng chịt nứt vỡ.

Dưới gốc cây ngồi một lão niên tuổi tầm khoảng tám mươi, tay hắn đang đục đục khoét khoét một miếng gỗ cao chừng năm mươi phân thành tượng hình người.

Minh Nhất hơi xấu hổ nói:

"Chào tiền bối!"

Bị người ta nghe thấy lúc mình nói luyên thuyên bâng quơ, trải nghiệm này rất không tốt.

"Há chào ngươi! Là thợ săn sao?"

"Đúng thế!"

"Khi xưa còn trẻ ta cũng hay than thở như ngươi vậy."

Minh Nhất hơi bất ngờ, hắn chẳng biết đáp lời như nào. Lại thêm một người lính giải ngũ nữa à? Ngoại Cương tiểu thành lận!

Thấy Minh Nhất nhìn mình không đáp ông lão từ từ nói:

"Hồi ta còn thiếu niên cũng được xem như thiên tài ở một trấn. Một thân tuổi đôi mươi hùng tâm tráng chí liền gia nhập quân ngũ. Mong muốn tương lai xây dựng bá nghiệp.

Nhưng sau đó như ngươi thấy đấy, bây giờ ta cái gì cũng không có.Người ta nói tu hành là cô độc, ta cũng từng tin là như vậy. Nhưng sau đó rất lâu liền không còn.

Không bàn đến những cái như thiên phú hay gia cảnh, chỉ riêng sự cô độc đâu phải ai cũng có thể chịu..."

Hắn ngừng tay nhìn sang Minh Nhất rồi ngước lên nhìn trời. Mãi một lúc sau mới nói tiếp:

"Nếu như ta chịu được cô độc thì tại sao ta lại đau thương khi đồng đội chết đi? Tại sao ta lại buồn khổ khi nghe tin song thân qua đời? Tại sao ngày đạo lữ quy tiên ta lại tưởng tâm can mình như chết rồi?"

"Tại ngài còn sống?" Minh Nhất không hiểu thấu hỏi lại.

"Đúng thế, vì ta còn sống. Và ta phải chấp nhận điều ấy." Ông lão mỉm cười nhìn Minh Nhất.

"Đừng sợ hãi sự cô đơn, có lúc chưa chắc nó đã là xấu. Giống như ta, bởi vì từng cô đơn mà dễ dàng chấp nhận."

"Như vậy có khác gì đã chết đâu?" Minh Nhất nghĩ nghĩ xong cũng không hỏi lại câu này.

Ông lão quay lại đục đẽo, Minh Nhất đứng nhìn xem. Gần nửa ngày sau mới rõ hình thù bức tượng.

Một nữ nhân diện mạo trung tuổi, ngũ quan rất rõ ràng. Ông lão xoay tác phẩm của mình theo mọi hướng, ngón tay khẽ lướt qua rồi gật đầu.

Có thêm một con mèo không biết từ đâu chạy tới dụi đầu vào đùi hắn. Khung cảnh rất bình yên.

"Ta không cô đơn, chỉ là ta vẫn đang sống với hoài niệm quá khứ." Ông lão nói vậy.

Minh Nhất rời đi, trong đời hắn có rất nhiều những cuộc gặp gỡ bất chợt như vừa rồi. Đã từng, có một tên ăn mày nhảy xổ ra túm lấy khi Minh Nhất đi mua đồ.

Hắn không xin xỏ thứ gì, chỉ là muốn có một người nghe hắn trình bày, than thở rồi nhổ toẹt mấy bãi vào cái cuộc sống này.

Nhưng Minh Nhất đồng tình với câu nói của ông lão vừa nãy "đi tìm những mảnh ghép còn lại của đời mình."

Đã, đang và sẽ luôn làm như vậy. Đôi lúc, không cần những lý do.

----

Về tới nhà Trúc Thừa Diệt chưa bao lâu thì Tần Nghiễm Vương đã tìm tới Minh Nhất.

"Sư phụ ta nói ngươi muốn gặp thì cứ tới là được."

Kế hoạch luyện đao liền bị cho ngâm nước.

"Bây giờ thế nào?" Minh Nhất hỏi lại, trong đầu nhen nhóm một kế hoạch. Nếu có sự giúp đỡ của vị kia thì sẽ dễ dàng biết bao.

Chỉ là không biết liệu hắn có để ý sinh tử của mấy người trong Thổ Du thôn này không. Chắc sẽ có?

"Ngươi không bận gì thì cứ đi thôi. Đi luôn không ta dẫn đường cho?"

Tần Nghiễm Vương thoải mái nói.

"Không bận gì. Đi!" Minh Nhất nói dứt khoát.

Bạn đang đọc Ta Bước Ra Từ Lăng Tẩm Trong Hoang Mạc sáng tác bởi Tổ_Sư_Gia_ThằngAdmin
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Tổ_Sư_Gia_ThằngAdmin
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 5

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.