Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thất Bại Là Mẹ Thành Công

Tiểu thuyết gốc · 2971 chữ

Người phụ nữ đấy vừa bước đến thì chốt cửa được mở ra, phía sau là hai tên bảo vệ. Người phụ nữ này có đôi mắt trông vừa cuốn hút lại có chút thẫn thờ, vì là trùng màu với mái tóc bạc nên có khi người ta ngợ qua loa cô ấy bị mù.

- Hai người đến từ vùng phía Nam lãnh thổ sao?

Cô cùng với Maahes nhìn nhau, sự thật hai tên này chả hiểu cái mốc xì gì về địa lý cả. Cô thì từ nhỏ chỉ có học chữ và viết chứ đến mấy kiến thức cao siêu kia cô không được học. Đến cả ngôi làng mình nằm hướng nào còn không nhớ huống chi vùng lãnh thổ.

Nhưng họ cứ gật đầu đại, chắc hẳn cô ấy nói đúng.

- Vậy hai người ở trung tâm thành phố hay ở ngoài thành?

- Chúng tôi... Ở bên ngoài thành rất xa... Cho nên không hẳn là ngoài thành lắm. - Neith nói cho cả hắn ta, chắc hắn không bận tâm đến mấy này đâu nhỉ?

- Thật ra chúng tôi bắt hai người đến đây không phải tra khảo hay nghi ngờ gì, chẳng qua chúng tôi bất ngờ khi ở một ngôi làng nhỏ như thế lại có người nắm giữ được sức mạnh, đặc biệt là cô đấy. - Cô ấy nói và nhìn thẳng về hướng cô, dĩ nhiên điều này cô biết, dòng họ cô tổ tiên đó giờ không ai có được nhưng đến cô thì tự dưng có, đôi lúc ba mẹ cô tưởng cô con ông hàng xóm.

- Sao...? - Cô ngẩng người ra một chỗ.

- Chúng tôi là giáo phái Tahirah, chuyên về các võ công và võ thuật, ngoài ra sẽ được học kiến thức về "thiên địa học". Nếu như các người chấp nhận gia nhập vào giáo phái chúng tôi chúng tôi nhất định sẽ cho hai người chỗ ngủ êm ấm.

- Thế còn người nhà chúng tôi? Họ sẽ lo lắng lắm khi chúng tôi bị bắt đi thế này. - Maahes nói, cô kế bên cũng gật đầu theo.

- Chúng tôi sẽ nói họ sau, miễn là các người gia nhập giáo phái Tahirah, các người có thể có rất nhiều quyền lợi. Các người cũng có thể đến trung tâm thành phố tùy ý thích.

Cô nghe chữ trung tâm thành phố thôi thì đã tham lam muốn được đến rồi, từ bé đến lớn ước mơ nhỏ nhoi của cô chỉ là đặt chân đến đó, dù có thối nát đi chăng nữa nơi đó vẫn là nơi hoa lệ nhất.

- Sau khi gia nhập chúng tôi phải làm gì? Thưa sư phụ. - Neith nói với tinh thần tràn trề, cô đã quyết định đồng ý ngay tức khắc, nhanh đến mức Maahes chưa "load" được chuyện gì xảy ra.

- Tốt, vậy hai người đồng ý rồi đúng không?

- Chúng tôi...!

- Vâng, chúng tôi đồng ý. - Neith nhanh chóng chặn họng Maahes và trả lời ý của cô ấy, cô ấy dĩ nhiên vui lòng đón nhận.

- Chúng tôi sẽ sắp xếp chỗ ở cho hai người, phiền đi theo tôi. - Nói rồi cô ấy đứng dậy dẫn hai người ra khỏi nhà giam, thật sự chỉ cần họ đồng ý cái rụp là được sự đãi ngộ khác liền sao?

Bọn họ được dẫn vào một khu phòng rộng lớn với hai ba dãy hành lang cách xa nhau, bày trí xung quanh trông lộng lẫy và xinh đẹp. Các bức tượng của các vị thần và chậu cây đặt xen kẽ nhau khiến căn phòng trở nên tôn nghiêm vô cùng.

- Hai người ở phòng giường đôi hay đơn? - Cô ấy dừng lại và quay ra sau hỏi.

- Đơn! - Cả hai đồng thanh trả lời, ai đời nào trai với gái ngủ chung một giường chứ.

Hỏi xong cô ấy liền đi tiếp, trên tay giữ một chiếc chìa khóa màu bạc có ghi số phòng "325". Cô ấy dẫn họ đến dãy phòng thứ ba, cũng là dãy phòng cuối và dẫn đến một căn phòng trên cửa có ghi số của họ. Sau đấy cô ấy trả lại chìa khóa cho hai người và bảo:

- Từ nay về sau phòng này của hai người, mong hai người đừng làm mất hay hỏng chìa khóa, sẽ phạt nặng nếu có chuyện xấu xảy ra.

- Vâng, bọn tôi hiểu rồi. - Hắn đáp lời lại cô ấy, đợi khi cô ấy rời đi vài chục bước rồi mới mở khóa cửa vào trong.

Bên trong căn phòng gồm một phòng ngủ và phòng bếp nhỏ, dưới phòng bếp là phòng tắm, có cả tủ đồ gỗ để bỏ đồ vào bên trong. Trong tủ chỉ có duy nhất hai bộ đồ có dáng dấp và màu sắc như nhau, chắc là đồng phục của giáo phái.

- Đẹp quá...! Lần đầu tôi được trải nghiệm cảm giác này đấy! - Maahes nằm phịch xuống dưới giường, hưởng thụ cảm giác êm ái của "chăn ấm nệm âm" đúng nghĩa.

Rất nhanh vài phút sau khi cô vừa chỉnh đồ đạc trong phòng xong thì hắn ta đã ngủ mất dạng, dường như ngủ say sưa. Chắc hẳn lâu lắm rồi hắn ta mới được có cảm giác thế này, còn cô trước giờ toàn nằm giường cứng, nay mới có loại mềm thế này, cảm giác bản thân vừa mua được vài miếng ruộng.

Sau đó cô cũng chìm vào giấc ngủ cho đến chiều do có người đánh thức dậy cô mới dậy, không ai khác chính là Maahes.

- Sao thế? Mới giờ này đã kêu rồi... - Cô tỉnh dậy mà gương mặt còn ngáy ngủ, hiếm khi được ngủ ngon giấc thế này, cô ước cứ được ngủ như vầy mãi thôi.

- Tên ban đầu bắt cóc chúng ta đi giờ kêu chúng ta ra bên ngoài tập luyện với hắn kìa.

- Hả...?!

[...]

Hai người tới sân tập mà anh ta nói, cái sân rộng bằng hai ba cái làng hợp lại, đã thế còn nằm trong lòng núi, xung quanh là cây xanh mọc um tùm. Ở đây được bao phủ bởi lớp cỏ dại và lớp đất mỏng, hằng ngày sẽ được tưới tiêu đầy đủ để cỏ phát triển. Nhưng mà chỉ ở một mức độ nào đấy nếu cỏ mọc dài quá phải cắt bớt đi.

- Quào... Không ngờ ở đây còn có sân thế này.. - Maahes trầm trồ nhìn khắp nơi.

- Nơi đây thường để môn đồ tập luyện, môi trường thoáng mát và rộng rãi sẽ tăng tinh thần luyện tập. Bởi thế đó là lí do sư phụ tôi xây dựng nơi này.

- Tất cả đều do sư phụ anh xây sao? - Cô hỏi.

- Dĩ nhiên, ngài ấy tuy chỉ vừa kế thừa từ người sư phụ quá cố của ngài ấy nhưng tài năng của ngài ấy đều được mọi người công nhận.

- Tôi chưa hỏi đến cái đó anh đã trả lời rồi.

Anh ta nghe cô nói xong thì xấu hổ đến đỏ mặt, sau đó kiếm cớ để chuyển chủ đề. - Hai người mới đến đây lần đầu nên tôi được giao nhiệm vụ là sẽ chỉ dạy hai người mọi thứ, ngoài ra sau khi luyện tập xong hai người sẽ tự học, tôi sẽ đưa sách cho hai người.

- Vậy phải tự nghiên cứu sao? - Maahes nói.

- Ừm, có lẽ vậy. - Cô trả lời hắn, xem ra là phải bắt đầu tiếp thu kiến thức lại từ đầu rồi.

- Trong sách có gì khó hiểu hai người có thể hỏi tôi, tôi ở dãy số 2 kế bên, phòng 205.

- Vâng, tôi hiểu rồi. - Cô đáp.

Sau đó anh ta chỉ dạy cho bọn họ một số bài luyện tập, cô thì vượt qua nhanh chóng còn Maahes thì bị anh ta giữ lại luyện tập hít đất thêm mười lần nhưng mà đến năm lần hắn ta còn chưa làm được. Với cái sức lực phi thường này của cô nên được mấy môn đồ khác hâm mộ, thật ra cô còn không hiểu tại sao bản thân lại có được nó cơ mà.

Đến tối muộn thì Maahes cũng tập xong, anh ta nghiêm khắc còn hơn Tale, quyết phải làm được mới thôi. Cô thì chờ hắn ta tới giờ này đã đói meo râu.

- Tại sao cô không đi ăn trước đi? Cô tập xong rồi mà.

- Tôi muốn chờ Maahes ăn chung.

- Tại sao? Cậu ta quan trọng à?

- Không, tại tôi thích như vậy. - Cô đáp lại câu trả lời của anh ta khiến anh ta cạn lời không biết nói gì, rồi anh ta rời đi chỉ còn cô với cái tên ốm kia.

- Neith... Cứu.... Mạng... Tôi... Lết đi... Không được... - Hắn ta ráng lê lết tới chỗ cô với cái thân thể yếu ớt kia, nhìn gương mặt tưởng đâu ma thây mới nhú.

- Đói chưa? Giờ đi ăn nhé? - Cô ngồi khuỵa xuống nói.

- Ừ... Giúp... Tôi đi...

Cô nhìn cái bộ xương này, cô mà không giúp chắc ngày mai hắn chỉ còn đúng cái cốt thật. Nói vậy, cô liền bế hắn lên ngay tức thì sau đó đưa hắn vào nhà bếp.

- Neith... Tới đây được rồi...

- Để tôi đút cho cậu ăn, dù sao giờ cậu có năng lượng đâu mà đi.

Hắn ta ngại nhưng quả thực là giờ đi không được, mất hết năng lượng. Hai người giờ trở thành tiêu điểm của mọi người dù giờ nay mọi người dần trở về phòng của mình. Hắn nghe lỏm có người còn đồn hai người họ, còn có người lại nghĩ hai người như hai mẹ con.

Neith để hắn xuống chỗ ngồi sau đó đi lấy đồ ăn, dĩ nhiên lấy cả cho hắn. Lúc cô ấy định đút hắn ăn thật thì hắn từ chối bảo:

- Có người nhìn đấy... Họ sẽ nghĩ chúng ta là một cặp đôi.

- Thế à? - Cô nhìn dáo dác xung quanh, đúng là có người thật, vừa nhìn cái là bọn họ liền núp đi. Sau đó cô ấy lại nhìn hắn ăn một cách chăm chú khiến hắn ăn không được mà bỏ muỗng xuống.

- Cô sao nữa thế? Lại nhìn tôi như trên mặt tôi có gì vậy?

- Tôi thấy cậu ăn đổ tùm lum. - Cô không nói chứ nói hắn mới xấu hổ, nãy giờ tay hắn run đến mức khiến cho súp đổ ra bên ngoài, vậy có nghĩa là hắn ta chỉ ăn có một tí.

- A... Cô đừng nói chứ! Thế này tôi sẽ bị đánh giá mất...! - Hắn lấy khăn lau chùi người của mình, mặt hắn đỏ ửng vì xấu hổ.

Đột nhiên, cô ấy trùm một cái khăn quanh cổ hắn, nhìn cứ như em bé.

- Gì?

- Tôi đút cho cậu ăn. - Cô nói với giọng nghiêm túc.

- Không...! Tôi... Tôi tự ăn được...!

- Có cặp đôi nào mà con gái lại đút con trai chứ? Với cậu nhìn xem cái khăn này quấn cái cổ cậu có giống như em bé không? Họ chỉ xem chúng ta là mẹ con thôi.

Hắn không cãi cọ với cô nữa mà im lặng để cho cô giúp mình ăn, thiệt sự nãy giờ hắn mới cảm nhận được một cái muỗng chứa súp đầy đủ được đưa vào miệng hắn. Hắn ăn khá nhiều, đến tận ba bốn bát, sau khi hắn no cô ấy mới bắt đầu ăn.

- Cô không thấy phiền khi tôi làm vậy chứ?

- Không đâu, chuyện thường thôi, tôi coi cậu như là em của mình mà.

- Cô có em chứ?

- Không... Em tôi mất từ khi sinh ra rồi, cho nên chỉ có mình tôi thôi, ba mẹ lại không có hứng muốn có con nữa.

- Xin lỗi nếu như tôi đụng chạm đến cảm xúc của cô...

- Không sao, không phải lỗi của cậu.

Nói vậy chứ hắn vẫn áy náy, đúng cái miệng hại cái thân mà. Hắn cứ mê đùa giỡn mà chẳng biết đến cảm xúc của người ta gì cả. Hắn ngồi suy tư đến lúc về phòng vẫn như thế, đến nỗi hắn không ngủ được cả đêm, đến sáng mới bắt đầu ngủ.

- Maahes, Maahes... - Cô lay hắn ta dậy nhưng mà không có chuyển động, thì ra là ngủ li bì rồi. Cô không biết qua có chuyện gì mà về hắn ta cứ đùng đùng như giận ai đó vậy rồi cứ quay sang một bên, cô thì có quan tâm nhưng sau đó lại ngủ quên tới giờ.

- Thôi, để hắn ta ngủ, chắc hôm qua mệt rồi. - Cô quyết định một mình rời đi và khóa cửa phòng lại để hắn ở phòng.

Hôm nay cô được học một loại môn phái mới chính là võ thuật, nghe nói loại võ này có thể gia tăng thể lực, luyện cho tinh thần thép. Sau vài tiếng luyện tập thì cô đã thuần thục một chút võ thuật và được anh ta hết lòng khen ngợi, các môn đồ cũng rất khâm phục và muốn cô chỉ dạy họ.

- Neith, hôm nay tới đây thôi, cô đi nghỉ đi.

- Khoan đã... Tôi muốn hỏi anh một chuyện.

- Chuyện gì?

- Tên anh... Là gì?

- Onuris, tôi là một trong số các đệ tử mạnh nhất của sư phụ.

- Tôi không hỏi ý sau.

- Khụ... Vậy cô hết câu hỏi rồi đúng không? Tôi đi đây...

- Tôi còn muốn hỏi.

- Gì nữa?

- Chừng nào tôi có thể được vào thủ đô Shalise?

- Cái đó phải hỏi sư phụ tôi, bà ấy mới là người điều hành những cái này, này thuộc trong những kinh nghiệm học tập tối cao, bởi vì ở đó không dành cho những người có cấp bậc đơn giản như môn đồ như cô.

- Tôi hiểu rồi.

- Thế tôi đi đây.

Anh ta vừa rời đi đã có một số người lại hỏi han cô về cách học võ thuật làm sao cho đúng cách. Trong đó nổi bật là cô bé có mái tóc xanh lá cây với đôi mắt màu vàng.

- Chào cậu! Hình như cậu là môn đồ vừa mới vào đây, hân hạnh được gặp..! - Cô chú ý cô ấy, hình như cô ấy là tộc Thỏ và cô ấy có vẻ hơi năng động.

- Ừm, xin chào...

- Nefret, gì cũng phải từ từ chứ? Cô ấy chưa làm quen với nơi này, em hấp tấp như thế cô ấy lại sợ. - Một cô gái khác đi tới, mái tóc tím và đôi mắt hồng kia khiến cho cô chú ý đến.

- Chị Elia, ban nãy anh Onuris khen cậu ấy đó, đó giờ em phải lâu lắm mới được khen, đằng này cậu ấy được khen suốt ngày!

- Ghen tị gì chứ? Người ta giỏi thì được khen thôi.

Nhìn cô bé kia ghen tị mà cô cảm thấy cô ấy khá dễ thương, cơ mà chưa gì không tạo ấn tượng tốt cũng không ổn lắm.

Một người con trai từ đám đông đi tới, trên tay cầm một bình hoa màu tím thơm ngát. Mái tóc trắng cùng màu mắt xanh dương như chứa cả đại dương trong đấy, trông cậu ấy cũng rất cuốn hút.

- Cậu... Năm nay mười lăm sao?

- Ừm... Phải. - Cô có cảm giác từ trên người cậu ấy có một luồng sức mạnh nào đấy rất huyền bí.

- Cậu chuẩn bị có một chuyện vui, nhưng thay vào đó sẽ có điều buồn. Các ngôi sao đã nói rằng vào những ngày sau cậu sẽ phải đưa ra quyết định để lựa chọn. - Cậu ấy vừa cất lời thì cô cảm thấy mọi người xung quanh đều nhìn chăm chú vào từng cử chỉ của cậu, cả lời nói ấy trông rất giá trị.

- Các ngôi sao không nói gì thêm sao?

- Ừ, phải, nhưng không sao đâu, cậu có thể sẽ khắc phục được nó. Chúc cậu luôn gặp được những điều tốt lành. - Cậu ấy nắm tay cô sau đó mỉm cười, tất thảy mọi người cũng vỗ tay sau đó ai cũng muốn hỏi thêm cậu ấy về thuật bói ban nãy.

Cô đã nghe rằng bói toán khá hiệu quả và dự đoán như gầnđúng tương lai, nhưng mà ba mẹ cô lại không tin vào những thứ này, họ nói đó là những điều xa vời và chỉ nằm trong tưởng tượng. Nhưng ban nãy nhìn cách cậu ấy bói, cô lại có cảm giác đó là thật.

- Em têm Neith sao?

- Vâng ạ... - Chị gái ban nãy đột nhiên hỏi tên cô làm cô giật mình. Có vẻ như chị ấy lớn tuổi hơn cô.

- Chị là Elia, năm nay chị 20.

- A... Em năm nay 15. - Quả nhiên chị ấy lớn tuổi hơn, nhìn cách hành xử cô có thể hiểu.

Vừa nãy chỉ mới giao lưu được một chút nhưng cô được tiếp xúc với rất nhiều người mới, cô thấy ai cũng có tài năng riêng và cô cũng rất hâm mộ họ. Chắc chắn mấy ngày sau cô sẽ cố gắng kết bạn với họ. Cô về phòng trước và mở cửa phòng thì thấy Maahes đã dậy rồi, cơ mà có vẻ như hắn ta đói đến mức người khô queo rồi.

- Xin lỗi nhé... Tôi lại về trễ...

- Cô đi đâu vậy chứ...! Mấy tiếng rồi đó... Tôi đói sắp chết rồi... Huhu...

- Tôi đi tập luyện sau đấy có nói chuyện giao lưu một chút cái tới giờ này, giờ đi ăn nhé?

- Cô không nghĩ cho người bạn này tí nào hết, cô mà không đến kịp chắc lát cô có món linh dương khô thui rồi đấy.

- Xin lỗi... Xin lỗi cậu nhiều...

Bạn đang đọc SYTHERYNE - Quyển Nhật Ký Số 1 sáng tác bởi Touru
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Touru
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.